Thursday, March 7, 2013

113. Thơ NGUYỄN BẮC SƠN Những hồ ao quê hương trong ký ức





Hình như trong ký ức buồn rầu của anh
có một ao hồ xanh và lục bình tím ngát
trong chiêm bao anh đến ngồi một mình
chỉ thấy bóng anh và bóng trăng
còn bóng em ngọn gió đời đìu hiu đã trôi về đâu biền biệt

Hình như trong ký ức nghìn xưa, nghìn kiếp
em ngồi gội đầu bằng hương lài, hương liễu, hương lan
những mùi hương bình thường và đôn hậu
sao trong giấc chiêm bao cuối đời này
anh rơi lệ xuống ao xưa và chỉ ngửi mùi bùn, mùi phấn son và mùi nước mắt

Ôi, làm sao anh có thể về ngồi lại bên bờ ao xưa
dù là về để ngồi khóc
để nghe tiếng ếch kêu mà nhớ mẹ mình đã lùi khoai lang, đã luộc khoai mì, đã gánh hai đứa mình trên hai chiếc thúng chạy băng qua ngọn lửa chiến tranh gầm gào hủy diệt

Ôi ước gì, anh trở về hồ ao xưa, nhìn bông súng, bông sen, bông lục bình
ườc gì anh vừa nhai khoai lang lùi, khoai mì luộc
ước gì khi nhìn xuống ao xưa
thấy bóng mẹ, bóng trăng, và bóng em

Nguyễn Bắc Sơn

(Trích trong tuyển tập thơ 99 tác giả MÂY KHÓI QUÊ NHÀ
do Nguyễn Dương Quang sưu tầm, tuyển chọn và giới thiệu)


GÁNH CON
Photo by Lại Diễn Đàm


  1  1 3