Bốn bài này như bốn cái mốc dù chẳng quá quan
trọng nhưng khi cô đơn tôi hay đọc nó như cần chút gì đáng nhớ để mình bớt
quên.
Bài một viết năm 1972 ở cư xá Trung Tín, Thị
Nghè. Đây là căn nhà mua đầu tiên và nó đã là nơi tôi may mắn được gặp gỡ hầu hết
các bạn thơ của tôi thuở ấy. Và bài thơ được viết ra sau một bữa thịt chó với
Trần Kiêu Bạt, Phù Sa Lộc, Anh Việt Thu, Hạc Thành Hoa, Ngô Nguyên Nghiễm. Sau
đó vài tháng chủ nhân kế của căn nhà là Trần Tuấn Kiệt. Chàng này đóng đô ở đây
tính đến nay đã tròn 40 năm.
Bài hai là bài đánh dấu chặng đầu đời tị nạn:
thấm thía mất mát và rạc rài mong đợi.
Còn bài ba là hậu quả tất yếu của bài 2.
Nhưng đáng nhớ với tôi là nó được thai nghén từ sáng 30¬-4-81 lúc đặt chân xuống
phi trường San Francisco. Sáng 1-5 bay sang DC., được đưa vào hotel tạm trú để
tối hôm đó bài thơ đẻ đêm và không có cô đỡ!
Đến bài bốn thì, bạn thấy đấy: “anh biết yêu
lần cuối" (PD) để sửa soạn mọi thứ phòng khi cần sẽ được ai đó êm ái
khuân vào khu dl (tôi viết tắt hai chữ cuối để rảnh bạn đoán cho vui).
HÀ THÚC SINH
Mùa
Giáng Sinh 2012
Buổi
Chiều Ở Nhà
Mời
Bạn Đánh Chén,
Nửa
Chừng Hết Rượu
Giằn
ly xuống chiếu cười gượng cười
Ta
biết rằng chưa ấm bụng ngươi
Bực
thay bạn đến từ muôn dặm
Mà
rượu hề không đủ say chơi
Con
ta chợt ré lên sau bếp
Buổi
chiều đổ lửa xuống nhà tôn
Hà
thúc phu nhân coi buồn lắm
Sữa
thiếu làm sao tiếp rượu chồng
Bạn
ta người của mùa chinh chiến
Đời
quen rộng rãi thú tiêu pha
Kéo
ta ra quán hề ra quán
Ngó
trời ngó đất mà thương ta
Trăng
kia sao chẳng vào dinh thự
Mà
chỉ nằm chơi một ngọn cây
Bạn
ta nào hiểu niềm sung sướng
Đời
ta hề chưa bẩn đôi tay
1972
Thủy
Nguyệt
Bài
thơ đầu viết ở trại tị nạn Pulau Bidong.
Đêm
yểu điệu trên hàng dương liễu
Lời
hẹn hò những lối chưa đi
Sóng
bạc đầu mối sầu trăm tuổi
Mây
lang thang buồn lạc lối về
Em
không đến hay em sẽ đến
Nhạc
lòng anh sóng cũng tràn trề
Một
chén rượu làm nên giấc mộng
Quá
đủ rồi biển nói anh nghe
Chẳng
cùng ai ngồi nơi cuối núi
Quán
cà phê có điệu nhạc buồn
Sống
những phút cát bồi lặng lẽ
Hạnh
phúc nào bằng nỗi cô đơn
Sung
sướng quá trời ơi nguyệt hiện
Chìm
sâu anh một hạt cát vàng
Trăng
vướng núi rơi chìm đáy nước
Anh
khóc mùi đúng lúc hân hoan
12-80
Bài
Thơ Tháng Năm
Bài
thơ đầu viết một ngày sau khi đến Mỹ (30-4-81),
trên
lan can khách sạn tạm trú Windsor Park, DC..
Tháng
này trí nhớ là đêm
Gió
mùa lên tới ngang anh thì ngừng
Lầu
cao lũng thấp xe tuôn
Quanh
co đường lạ phân vân ánh đèn
Cây
xanh chót vót cây xanh
Vàng
mười nắng mỏng đồi nghiêng dán vào
Dang
tay rừng hát lao xao
Gió
như cởi áo vào sâu lòng người
Tháng
này xa xứ lạ nơi
Buồn
thâm trầm khẽ phanh phui ra ngoài
5
- 81
Biển,
Cầu Vàng, Và Em
Bài
kết cho tim tôi.
Ở
phía sau em biển tựa lòng
Cầu
dài nối lại mối tình riêng
Đời
sau truyền thuyết người ta nhắc
Thủa
ấy ngồi kia em tóc đen
Ôi
tóc em thu gió biển về
Lồng
bay như một giấc hoang mê
Áo
xanh thơm mỏng ngon mùi nắng
Rực
rỡ mùa lên một chớm hè
Choáng
váng khi em ngước mắt nhìn
Chim,
mây, và lá cũng bâng khuâng
Về
sau truyền thuyết đồn thêm nữa
Em
ghé qua đây chỉ một lần
Ai
biết đâu em đã suốt đời
Trong
tôi, giọng nói với môi cười
Thì
khi nhớ quá tôi qua đó
Hẳn
có em vì đã có tôi
6-06
HÀ THÚC SINH
Nghe
nhạc Hà Thúc Sinh
8 0