Tuesday, December 11, 2012

76. Thơ PHẠM NGỌC LƯ Trở về phá Tam Giang







Phá Tam Giang, phá Tam Giang
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Trời vẫn xanh màu xanh cố cựu
Mây trầm ngâm, khói nước miên man

Mười năm dong ruổi mòn đất khách
Về cố hương chiều xế nắng tàn
Bỏ nón, tháo giày, xăn tay áo
Rửa phong trần thẹn với Tam Giang

Kè đá rêu xưa ngâm bến cũ
Còn người đi người đợi đò ngang
Còn xóm chài lưa thưa mảnh lưới
Còn nhấp nhô thuyền thúng thuyền nan

Không còn người chèo đò năm xưa tóc bạc
Cô lái đò chiều nay trán nhăn
Trong mắt nhìn ta trách móc
“Mười mấy năm chú mới về làng”

Mười mấy năm? Phải rồi, ta quên mất
Cái thuở áo cơm trở mặt phũ phàng
Điêu đứng năm Mùi ra đi năm Tuất
Ra đi mưu cầu y thực
Trở về nặng trĩu gian nan

Nhớ buổi ra đi thân tình đưa tiễn
Vợ xếp trang thơ chị gói khúc đàn
Đệ tử mươi người tung hô dâng rượu 
Thôn nữ vài em gửi gấm gió trăng
Mẹ tóc trắng nhìn theo lặng lẽ
Con tóc xanh hai đứa dùng dằng
Ta mím môi, chỉ phá Tam Giang thề hẹn
Không là Tương Như mà khí khái dâng tràn                                           
Bước xuống thuyền nhìn trời cao dõng dạc                                           
Gõ mạn thuyền ngâm khúc “Hành Phương Nam”

Hành phương Nam, hành phương Nam
Mười mấy năm tấm cám, thau vàng
Thấp cao danh lợi                                        
Chí khí dở dang
Tơi tả bao phen buồn thân thế                                      
Đắng cay mấy bận khiếp hồng nhan
Mưa miền nam, nắng miền nam
Trông mây thấp thỏm, nghe gió bàng hoàng                                                     
Mười mấy năm trôi qua không nhớ
Quá đỗi mưa đau
Quá nhiều nắng khổ
Lẽ nào Trời bỏ ta chăng
Đọc thơ Nguyễn Bính chua tâm sự
Đọc lại thơ mình thẹn gió trăng
Chén rượu quê người sao mà bạc
Ân tình đất khách lắm đa đoan

Chiều nay về… bên phá Tam Giang
Phía bờ đông vẫn xóm vẫn làng
Mười mấy năm còn ai trông ngóng
Mười mấy năm mỏi mòn ước vọng
Mẹ có thương con gió bụi lầm than?
Chị có xót em một đời thất chí?
Em không buồn ta?
Sao lòng ta phai nhạt đá vàng

Phá Tam Giang, ôi phá Tam Giang
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Nước vẫn mặn mòi, mây quen thuộc
Sao lòng ta sóng gió ly tan
Xin xấu hổ với lòi thề ngày trước”
“Không công danh bất phục hoàn”

Xin biết ơn cô lái đò nhân hậu
Còn thương ta mời ta quá giang
Thôi rửa hết phong trần nơi bến nước 
Để trở về…đừng khóc dưới hương quan

Phạm Ngọc Lư
1 9 9 6
Trích trong tập ĐAN TÂM,
thơ  Phạm Ngọc Lư
NXB Thư Ấn Quán, 2004



                                                       
Thơ Tô Thùy Yên
Trần Thiện Thanh phổ nhạc
Tiếng hát Thùy Dương