Văn
học miền nam 1954-1975
TRẦN
HOÀI THƯ
Vũng Bầu, Bình Định - Nguồn: 24.com.vn
Nhảy trực thăng ở Phước Lý
Thì
ta ra trận, ta ra trận
Trăm
lần, thì cũng chuyện rong chơi
Vẫn
chuyến bốc quân vào buổi sớm
Vẫn
chuyến trở về không buồn vui
Ráng
giữ ống chân cho khỏi gãy
Ráng
ôm khẩu súng như tình nhân
Cầu
cho cặp kính dày không vỡ
Nhớ
cột dây thun cho chắc ăn
Thằng
Mỹ lái tàu chơi mất dạy
Hai
càng chưa hạ đã bay cao
Ta
nhìn xuống thấp, run không nhảy
Mày
đạp ông, ông phải té nhào (1)
Ta
té lăn cù, rơi xuống vực
Kính
ta đã rớt, ta mù đui
Mù
đui, ta đứng, vai như gánh
Một
cỗ quan buồn quá hắt hiu
Lính
cũ chỉ đường ta đánh trận
Quân
bò, ta lại chạy khơi khơi
Phen
này còn sống về thăm phố
Ghé
lại em nuôi. Thưởng cuộc đời
(1)
Phía ngoài hai bên hông trực thăng, mỗi bên ba người lính. Trung
đội trưởng ngồi phía trong, giữa trực thăng. Khi tàu sà xuống, lính hai bên
nhảy ra... Nhưng đến phiên trung đội trưởng nhảy, thì tàu đã bốc lên
cao...
Đêm
Đột Kích ở Nho Lâm
Đồng
nước mênh mông, quân ngoi ngóp
Đêm
đặc lòng như thủy mộ quan
Oà
lên trái sáng run hơi thở
Nghiến
chặt hàm răng về Nho Lâm
Ai
dẫn đường đi sao khựng lại
Trời
đen không thấy một vì sao
Bốn
bề thăm thẳm lau cùng sậy
Những
rặng tre mờ in bóng cao
Hàng
quân rạp xuống trên đồng lụt
Che
đi hình tượng những hồn âm
Hỏa
châu hối hả đồng minh bắn
Tiếng
nổ cầm canh buồn mênh mông
Đồi Xưa
Trở
về đây. Tôi trở về đây
Đồi
xưa tôi gọi đồi không hay
Ai
đi, bỏ lại hoàng hôn lạnh
Đỏ
ối đồi xưa ôm lấy mây
Tôi
qua Phù Cũ, qua cầu sắt
Miếng
vỉ cầu rên nghiến bánh lăn
Những
chuyến xe đi về mặt trận
Ngủ
ngồi đợi một chuyến ra quân
Tôi
qua đèo xám, mây mờ núi
Thương
về đâu, một lũ sáo rừng
Hôm
qua đồi ngập hàng trăm xác
Đạn
pháo đào sâu bãi chiến trường
Có
ai như thể thằng bạn cũ
Gọi
máy về nhắc chuyện chị em
Chửi
thề mấy tiếng trong tầm pháo
Thế
hệ sinh lầm thuở rối ren
Có
ai như thể người binh Thượng
Ngồi
khom trên bờ đá thổi khèn
Hôm
qua có những hồn ma lẻ
Lạc
tìm về buôn bản cao nguyên
Có
ai dưới lớp mồ hoang dã
Nằm
xuổi chân mắt mở trợn trừng
Chiều
nay sao mọc về phương Bắc
Sao
ruột lòng vắt đỏ phương Nam
Cỏ
tranh lớp lớp che đường dốc
Phòng
tuyến buồn hiu nhuộm nắng chiều
Trận
đánh cũng đi vào quên lãng
Sao
còn rờn rợn những hồn xiêu ...
Trần
Hoài Thư