Văn học miền nam 1954 - 1975
TRẦN
HOÀI THƯ
Tháp
Bánh Ít, Bình Định – Nguồn: Dulichvietnam.com.vn
Khi
qua trại gia binh
Đèn
xe chọc thủng màn đêm đặc.
Bà
Gi chào nhé ta lên đường
Qua
trại gia binh đèn còn thắp
Bóng
ai như người vợ bồng con
Chị
ạ, hãy dỗ con, gắng ngủ
Xứ
mình lịch sử chỉ tương tàn
Xin
chị đừng chờ hoài, hoá đá
Kẻo
buồn lòng thế hệ cháu con...
Đêm
trên đồi Bánh Ít
Sông
chảy dưới chân đồi
Nhớ
hoài đêm không ngủ
Ra
bờ sông gọi mãi
Chỉ
vầng trăng lắng nghe
Bình
Định ta về
Đứng
trên đỉnh đồi Bà Gi
Sừng
sững ba ngọn tháp trời
Đêm
giật mình ngỡ hồn ma hời...
Ngày
đầu ra quân, con tim sôi nổi
Đại
đội đổ xuống cầu Bình Khê
Xuất
phát từ đền vua Tây Sơn
Thọc
sâu Bình Thạnh
Lục
soát những ngôi làng chân đèo
Người
bạn ngậm ngùi trở lại quê nhà
Buổi
trưa im lìm trên tàu lá chuối
Tiếng
gà lạc loài côi cút
Hoang
mang người bạn bỗng khóc mùi
Bình
Định ta về
Bỗng
dưng ba ngọn tháp trời
bao
bọc thằng con luân lạc
Ôi
những đêm đợi giặc
Người
lính trùm poncho ngồi bên bờ
ruộng
nước
Một
tiếng đồng hồ sao quá dài
Biết
anh nghĩ gì đêm nay
Về
vợ con, người yêu hay hòa bình ngưng bắn, chẳng hạn
Bình
Định ta về
Những
hạt cát vướng trong gót giày khi lội qua sông Gò Bồi
Những
vết cào nhức cuồng của loại gai rừng trên đồi Phù Mỹ
Triền
đá sắc nào từ Phước Lý
Đàn
quạ rừng nào kinh động của Tam Quan
Những
đêm nước ngập đầu Tân Dân An Cữu Nho Lâm
Giọt
máu hồng đã thấm lòng đường phố Qui Nhơn
hay
trên ngọn đồi Kỳ Sơn Tuy Phước
Từ
tuyến xuất phát đền vua Tây Sơn
Những
niềm vui cũng chạy theo từng cây số
Khi
về thấy lại tháp bình yên
Những
niềm vui không rõ tuổi tên
Bình
Thạnh, ta nằm đường cho dân trở về gặt lúa
Chú
gà buổi trưa bỗng dưng tục tác
Dặn
lính coi chừng, làng này của ta
Ôi
những ngôi làng của ta
Tại
sao hạt cát xưa không đau
cứ
thốn hoài tim óc
Trần
Hoài Thư