VỀ
VỚI ĐẤT
Nguyễn Thị Thanh Bình
Đời sống
trong hang động:
tranh Trương Vũ,
sơn dầu trên bố, 30" x 24",
sơn dầu trên bố, 30" x 24",
thực
hiện năm 2007
(Sưu
tập của Nguyễn Thị Thanh Bình).
Vậy
đó mỗi người đi vào phía mặt trời lặn
Rồi
cũng một dòng chảy đến hoang vu
Nhưng
cách nào thì cũng không giống nhau
Người
đi lững thững người đi quá mau
Mới
đó mà ánh sáng lùi dần bóng tối
Tóc
xanh đã bạc rừng lau lách
Người
hỏi tôi khi phố cũ xa rồi
Có
hay không một lời tỏ tình minh bạch
Ồ
mà không ơi mộng đã nhàu phai
Mới
đó mà ngày không còn tiếng động
Gió cũng câm khi người im tiếng gọi
Trời
im gió nhưng hồn tôi gió nổi
Mới
đó điểm mặt bạn bè chẳng còn mấy ai
Người
đi chẳng trách nhân gian sầu tím mặt hoàng hôn
Tôi
cũng cháy buồn mấy nỗi thê lương
Vệt
sáng cuối cùng đã làm thành khoảng tối liêu trai
Ai
chẳng biết nắng cũng đến lúc lụi tàn không nói
Khi
ngày chuyển giao đêm những phút giây trơ lạnh
Khi
người vừa ngồi say sưa trước khung vải cũng đã tan biến vào chốn nào hanh hao
Khi
Nguyễn Đức Lập trải dài trước trang giấy trắng rồi cũng bỏ lại biết bao
Khi
Nguyễn Ánh 9 mới tháng 9 năm ngoái ghé Miền Đông thăm giờ cũng đổ ào
Như
tiếng dội mưa dương cầm vừa dứt
Khi
nhà chính sử Tạ Chí Đại Trường kịp về lại nhà Sài Gòn bên kia bờ Thái Bình Dương
Muốn
khép lại những dòng sử học trên chính quê hương
Bớt
giùm nhau những cái chết lưu lạc đất khách
Ờ
thì mỗi người rồi cũng phải chọn cho mình một cách… đi
Đi
nhẹ nhàng như dấu lặng của sương tan
Không
tức tưởi đi, không hoảng hốt đi như những cú bẹp dí của loài dế giun gãy càng
Chúng
ta đi như vịn những vầng mây để bay
Đi
như một lần nào được bay bổng những cú đẹp trong đời
Phải
thế chứ,
Bởi
ai cũng một lần tập nói cho xong lời giã biệt của một con người
Để
mai kia mốt nọ còn được cười như rượu giang hồ
Ngấm
tận lòng đất.
Nguyễn Thị Thanh Bình
April
18, 2016