Nguyễn Minh Nữu
THUỒNG LUỒNG MẮT BIẾC
1.
Trong chiều dài 665 km của dòng sông, Potomac khởi nguồn từ
tiểu bang West Virginia và lần lượt chảy qua các tiểu bang Maryland, Virginia và Washington DC. Đoạn sông chảy qua Virginia là dài nhất, dài nhất bởi khi vào tới Tiểu bang Virginia dòng sông uốn khúc nhiều lần khi nối với
các phụ lưu nhỏ và mỗi lần tiếp
nhận thêm một phụ lưu, dòng sông lớn hơn cho tới khi chạm mặt với thủ đô Washington DC thì dòng
Potomac đã trở thành mênh mông khi xuôi về phía nam để đi ra biển. Từ đoạn sông này, Potomac làm ranh giới giữa hai tiểu
bang , Phía Đông Bắc là Maryland và phía Tây Nam là Virginia.
Gia đình bà Trang cư
trú tại thành phố Chiltons này
được 2 năm, kể từ khi bà Trang bị
tai biến mạch máu não mà may mắn chữa trị kịp thời nên tạm hồi phục. Bà Trang định
cư tại Mỹ từ 1995, hai mươi năm đi làm để thứ nghề từ bồi bàn, rửa chén cho tới
làm vệ sinh công sở trường học để tự sống và nuôi một mẹ già cùng một đứa con
trai thơ dại. bây giờ, Cụ bà Thái Lao đã vào tuổi chín mươi và đứa cháu ngoại
con trai ngày xưa dắt tay khi
đến nước Mỹ đã là một Bác Sĩ chuyên khoa nổi tiếng. Căn nhà chỉ có ba người, Cụ
bà Thái Lao hàng ngày chuyên chú tụng kinh, bà Trang đi đứng khó khăn vì những di chứng từ thời bị bệnh
và cậu con trai tên Lân chưa lập
gia đình.
Lân rất thương bà ngoại và mẹ, việc anh học chuyên khoa về
thần kinh cũng là vì Lân chuyên tâm suy nghĩ đễ tìm cách chữa bệnh cho mẹ. Cái bệnh nặng nhất của bà Trang theo Lân nghĩ, không
phải là những cơn đau tim co thắt kéo dài mà là tâm bệnh. Ngay từ hồi mới đến Mỹ,
mỗi năm một vài lần, bà Trang sống trong ảo giác, không tự chủ được mình, bà
lái xe đi ra ngoài và tới khu công viên gần bờ sông Potomac ở đoạn ngang qua thủ
đô Hoa Thịnh Đốn, ngồi nhìn hàng mấy giờ liền xuống dòng sông, miệng lẩm bẩm những
câu vô nghĩa cho tới khi Lân đi học về chạy lùng kiếm mẹ để đưa mẹ về nhà. Qua
ngày hôm sau, bà Trang không nhớ gì về chuyện vừa xảy ra hôm qua, bà lại đi làm
bình thường, và sống u uẩn với những suy nghĩ trong lòng riêng.
Đưa mẹ đi khám nhiều nơi vẫn không tìm ra tại sao có những
khoảng thời gian như vậy của bà Trang. Khi sống trong ảo giác đó, Bà không quậy
phá ai, không làm phiền ai và ngay cả vị trí bà tìm đến, bao giờ cũng là bên cạnh
dòng nước mênh mông của sông Potomac. Cái khao khát được sống bên cạnh dòng
sông đó của bà Trang đã được Lân thực hiện khi điều kiện cho phép, Lân mua một
căn nhà ở xa thành phố, dựa vào mé sông để mẹ có thể mỗi ngày ngồi ngay tại sân nhà mình nhìn dòng nước mênh mông của
dòng Potomac trên đường ra biển.
Đã có lần, khi Lân tìm đến và nhìn thấy bà ngồi bất động nhìn
ra dòng nước trôi xuôi. Lân im lặng, nhè nhẹ đi tới gần, ngồi phía sau bà lắng tai nghe tiếng nói của bà lẩm bẩm trong
sương chiều,,. Lân nghe bà như đang trò chuyện với ai đó và thật bất ngờ khi
nghe bà nói hai chữ Ông ơi...