I.
Sẽ sớm chìm trong tối tăm giá buốt
Thôi giã từ ngày nắng hạ rộn ràng
Nghe đâu đây âm thanh buồn ảo não
Cành khô rơi trên sân gạch vọng vang.
Trong hồn tôi cả mùa đông trở lại
Giận, ghét, rung rinh, kinh khiếp, nhọc nhằn,
Như mặt trời trong ngục sâu địa cực
Trái tim tôi, một khối đỏ giá băng.
Tôi rùng mình nghe cành khô rơi rụng
Tiếng vọng đục khàn giàn giáo đang xây
Linh hồn tôi như ngọn tháp đổ sụp
Chịu bao đục phá dai dẳng bao ngày.
Chừng như nghe tiếng gõ đều đơn điệu
Đâu đây ai vội đóng nắp quan tài
Cho ai đấy? Hè qua rồi, thu tới
Tiếng huyền bí như điệu buồn chia tay.
II.
Tôi yêu mắt em long lanh màu biếc
Nhưng hôm nay chỉ cay đắng ngậm ngùi
Cả tình em, lẫn phòng khuê, góc lửa,
Đâu sánh bằng biển rực ánh dương soi.
Hãy yêu tôi với trái tim người mẹ
Cho dù tôi có độc ác, bạc tình,
Là chị hay người tình, cứ dịu dàng nhé
Như thu vàng hay sắc nắng lung linh.
Chẳng mấy chốc mộ sâu đang ngóng đợi
Gối chân em cho tôi tựa đầu lên
Mùa hạ nồng trôi qua đầy tiếc nuối
Phút giao mùa ngắm tia nắng vàng êm.
Charles Baudelaire
Thân Trọng Sơn dịch
27.10.2015
Photo
by PCH – 27.10.2015
Mùa
thu Maryland
Photo
by PCH – 27.10.2015
CHANT D'AUTOMNE
I
Bientôt nous plongerons dans les froides ténèbres ;
Adieu, vive clarté de nos étés trop courts !
J'entends déjà tomber avec des chocs funèbres
Le bois retentissant sur le pavé des cours.
Tout l'hiver va rentrer dans mon être : colère,
Haine, frissons, horreur, labeur dur et forcé,
Et, comme le soleil dans son enfer polaire,
Mon coeur ne sera plus qu'un bloc rouge et glacé.
J'écoute en frémissant chaque bûche qui tombe ;
L'échafaud qu'on bâtit n'a pas d'écho plus sourd.
Mon esprit est pareil à la tour qui succombe
Sous les coups du bélier infatigable et lourd.
Il me semble, bercé par ce choc monotone,
Qu'on cloue en grande hâte un cercueil quelque part.
Pour qui ? - C'était hier l'été ; voici l'automne !
Ce bruit mystérieux sonne comme un départ.
II
J'aime de vos longs yeux la lumière verdâtre,
Douce beauté, mais tout aujourd'hui m'est amer,
Et rien, ni votre amour, ni le boudoir, ni l'âtre,
Ne me vaut le soleil rayonnant sur la mer.
Et pourtant aimez-moi, tendre coeur ! soyez mère,
Même pour un ingrat, même pour un méchant ;
Amante ou soeur, soyez la douceur éphémère
D'un glorieux automne ou d'un soleil couchant.
Courte tâche ! La tombe attend ; elle est avide !
Ah ! laissez-moi, mon front posé sur vos genoux,
Goûter, en regrettant l'été blanc et torride,
De l'arrière-saison le rayon jaune et doux !
CHARLES BAUDELAIRE
( 1821 - 1867 )