Nguyễn Quang (Ảnh PCH - 2015)
Khi
ta chán coi đời như trái ớt
Xé
vụn ra bôi vào mắt môi mình
Rồi
trách mình sao không là Van Gogh
Đốt
mặt trời bằng một đóa hướng dương
Khi
ta chán tưởng mình là điếu thuốc
Bật
que diêm cháy rụi cả râu rìa
Rồi
tự hỏi tại sao mình bạc phước
Người
gọi ai mà phone bận lia chia
Khi
ta chán tiếng đàn nghe rất nản
Ngón
rã rời chẳng đỡ nổi thanh âm
Rồi
buông đàn thoáng chút xíu trầm ngâm
Khi
ta chán soi mình trong đáy giếng
Hình
hài ai sao xa lạ quá chừng
Thôi
kiếp sau xin làm lão ngoan đồng
Để
râu tóc không làm ai phiền muộn
Khi
ta chán thả đời theo nước cuốn
Xuôi
hai vai, hỏi - thần chết đâu rồi?
Đem
ta mau, về một cõi tuyệt vời
Ra
nỗi nhớ còn buồn hơn cái chết
Khi
ta chán cả cuộc đời vất hết
Trời
thì nâu và cây cỏ xám đen
Sáng
với chiều là khoảng trống mông mênh
Năm
với tháng sa mạc già còm cõi
Khi
ta chán mắt môi thôi cũng mỏi
Nhìn
cuộc đời bằng mi khép lim dim
Nửa
miệng cười vì xót buốt con tim
Dài
hơi thở say men nồng nhung nhớ
Khi
ta chán biển già thôi không thở
Mây
chẳng bay và sóng hết đùa vui
Em,
hôm qua vừa chối bỏ cuộc chơi
Ta
lên núi ngồi chờ trăng năm cũ
Nguyễn
Quang
Tháng
9, 1990