Saturday, August 15, 2015

1928. TRẦN YÊN HÒA Truyện ngắn TÌNH XUÂN LẶNG LẼ



Photo by PCH - July 2015

                                                                                                                                
Trời mấy tuần nay trở lạnh, và mưa nữa, mưa dầm dề, mưa lâm râm, mưa sụt sùi. Mưa làm trời đất buồn thiu và lòng người cũng vậy. Nam thức dậy sớm, anh nghe tiếng mưa rơi rơi lợp đợp trên mái tôn và gió xoáy thốc vào bức tường che chắn căn phòng Nam ở. Anh thấy giấc ngủ vẫn còn đọng lại trên người, đôi mắt trĩu xuống. Cái lạnh đọng lại nơi cái mền đang đắp, anh quấn mền chung quanh rồi úp mặt vào gối nhắm mắt lại. Một hình ảnh chập chùng hiện lên trong tâm trí, cái thư mời của trung tâm dịch vụ Hạnh Phúc, hay đúng ra là cái giấy báo tin, mời ông đến tòa án lúc 8 giờ 30 để xét vụ li dị, cái bản đồ ngoằn ngoèo chỉ một nơi chốn anh chưa đặt chân tới, “ông đi Free way 22 xuống exit… là đúng số, ông vào parking đậu xe, rồi vào trình giấy tờ, đây là bản đồ và lời hướng dẫn gởi cho ông, ông cứ vậy mà làm, ông đừng lo, xứ Mỹ li dị là chuyện thường tình.”

Nam quay trở mình trong cái mền dầy. Ước gì không có chuyện, ngủ luôn một giấc đến trưa mới dậy thì khỏe bao nhiêu. Sao lại ra tòa hôm nay đúng vào ngày mưa bão thế nầy. Nhưng thôi, chuyện tòa án không phải lớp học tư muốn trễ, sớm thế nào cũng được, điều anh đã đợi từ mười lăm năm bây giờ là đoạn kết. Đến đoạn kết mà bỏ cuộc sao?

Anh nhổm dậy và cất mình ra khỏi giường. 6:30. Dù lạnh cũng phải tắm miếng đã rồi đi đâu thì đi. Anh vẫn có thói quen tắm buổi sáng trước khi đi làm, nên dù lạnh thế nào, anh cũng tắm. Và dĩ nhiên anh biết, một chốc nữa anh sẽ gặp Hạnh Dung ở tòa.

Ba mươi lăm năm cưới nhau, trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng hai người đâu có sống gần nhau được bao lâu, năm năm đi hành quân từ rừng nầy qua núi nọ, thỉnh thoảng đơn vị dưỡng quân, chạy ghé xẹt về nhà một đêm, rồi tất tả trở về đơn vị. Đời lính, đúng là lính xa nhà. Rồi anh đi tù bảy năm, rồi mười mấy năm trên kinh tế mới, vợ chồng chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc hạn hẹp. Anh chưa bao giờ được làm chủ gia đình đúng nghĩa của nó. Anh lêu bêu ở Sài Gòn và lang thang ở Mỹ. Ở Mỹ mười lăm năm cũng mỗi người mỗi nơi. Lỗi lầm của anh hay của Hạnh Dung. Anh không nghĩ chuyện đó nữa, chỉ biết, không thể sống chung, không nhìn chung về một hướng, thì thà xa nhau còn hơn là sống trong sự lạnh lùng.