Saturday, August 1, 2015

1891. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ Chín mươi chín năm Hồ Dzếnh



Nguyễn Lương Vỵ
CHÍN MƯƠI CHÍN NĂM HỒ DZẾNH

Nhà thơ Hồ Dzếnh


1.

Phút linh cầu mãi vẫn không về (*)
Giấy trắng tinh khôi âm pha lê
Thao thiết lời quê trên nẻo vắng
U hoài lá trúc trước sân nghe
Dịu mát lòng đêm thêm cảm động
Nhặt khoan tiếng dế vọng sầu tê
Đợi Thơ chờ sáng nghe xa thẳm
Đôi mắt trông lên bỗng ướt nhòe.


2.

Phút linh cầu mãi chẳng vì đâu
Mực ráo tầng không lòng lắng sâu
Khâu vết thương tâm bầm mấy thuở
Đan niềm tiếc nhớ đẫm nhiêu màu
Đầy vơi hồn gửi theo Quê Ngoại
Tạnh ráo đêm trao đến kiếp sau
Chẳng ngại ngùng chi đi với ở
Chỉ tiếc chưa gom hết sắc màu.


3.

Phút linh cầu mãi kính thưa Thơ
Gót nõn nường thương quá bến bờ
Lãng đãng xanh ngời bao ngấn tích
Lênh đênh tím ngát mấy cung tơ
Trời già thin thít như mây bạc
Đất cỗi im lìm tợ quán trơ
Mắt chữ khép hờ môi khẽ động
Ồ em em ạ kính thưa Thơ...

Nguyễn Lương Vỵ
08.2015

Ghi chú:
Hồ Dzếnh (1916 - 13.08.1991), tên thật là Hà Triệu Anh hay Hà Anh (ghi theo giọng Quảng Đông là Hồ Dzếnh). Thi sĩ u uẩn nhất của thời tiền chiến. Tác phẩm: Quê Ngoại (tập thơ - 1942), Hoa Xuân Đất Việt (tập thơ - 1946), Chân Trời Cũ (tập truyện ngắn - 1942) và nhiều tác phẩm văn xuôi khác.
(*) Phút linh cầu phải không về
     Phân vân giấy trắng chưa nề mực đen...
     (Đợi Thơ - Hồ Dzếnh)