Sunday, July 19, 2015

1855. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ Âm quên




Nguyễn Lương Vỵ

 M  Q U Ê N


Tặng anh Du Tử Lê


Sóng về đâu chẳng biết
Vỗ mãi một âm quên (*)
Vách chiều thầm gọi tên
Thềm rêu im hắt bóng
Ngực trầm sâu tiếng vọng
Sông ngất tạnh mùa xa
Niềm trời ướt một tà
Áo lay mềm lưng phố

Sóng về đâu chẳng rõ
Cuối đời còn thức nghe
Âm quên trên lối về
Hương tan theo đêm tận
Khuya chớp mắt thinh vắng
Mùa chiêu hồn vang thầm
Cầm dương sương lạnh căm
Réo hoài màu nắng xế

Sóng về đâu chẳng thể
Tìm nhau giấc mộng đầu
Rưng rưng đóa nhiệm màu
Bay bay lời ảo diệu
Vết thương tâm chợt hiểu
Mối thâm tình vì đâu
Niệm hai tiếng Huyền Châu
Câu thơ trào búng huyết

Sóng về đâu chẳng biết
Vỗ mãi một âm quên
Vách khuya nhòe ánh đèn
Bờ đêm in bóng mộ
Tuyết băng đau rạng rỡ
Cát bụi sầu phôi pha
Niềm trời thơm một tà
Áo lay xanh lưng phố...


Nguyễn Lương Vỵ
07.2015

(*) Em ở đó bờ sông còn ẩm cát
     Con sóng tình vỗ mãi một âm quên.
     (Khúc Thêm Cho Huyền Châu - Du Tử Lê).