Sunday, July 19, 2015

1856. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Minh thi / Cũ. Như là



Hoàng Xuân Sơn

m i n h  t h i
             

tất nhiên, bỗng thấy

những cây gió đứng rùng mình
những hoa mây nở cùng thinh lặng trời
đời mình.  một phút rong chơi
chuyến đi miên viễn về ngời nhân văn
áo thơ xin mặc một lần
cùng biên độ trắng của ngần chiêm bao
biếc xanh như ngọn tư trào
run run như hơi thở trao về người

câu thơ sáng.  tỏ lòng đời
với duyên lâu.  chữ.  với lời tịnh tâm
với đa nguyên đã hóa rằm
đêm thu nhập tới ngày trăm năm chờ
với anh em với bạn bè
với côi cút.  niệm.  lắng nghe tình đầy


hoàng xuân sơn
3 juillet 2015



c ũ.  n h ư  l à

nó làm sao ấy, mấy cái truyện
nó thế nào ấy, những câu thơ
tôi bận đồng phục.  đeo sống mũi
đời nay.  tiếng nhạc rất mơ hồ

tôi chơi về khuya.  em đừng dạ
hồi chuông đã gióng ở phiêu bồng
cửa trời quên khóa sương vừa mọc
một đóa phương thuỳ tợ đóa em

vẫn làm sao ấy.  đường tôi đi
những mộng mơ.  khuỵu xuống chân quỳ
rồi bàn chân tấy xui niềm nhớ
lúc xa người.  và chút diệm mi


hoàng xuân sơn
3 mai 2015