Ảnh: internet
Điếu
thuốc đã tàn tắt trên môi
chiều
rơi nghiêng bóng ngã lưng đồi
đâu
vẳng tiếng chim buồn gọi núi
mắt
chìm câm lặng đến xa xôi
Hình
như đã ngàn năm núi buồn
lệ
từ khe suối, thác kia tuôn
trăm
năm ta đón mây lưu lạc
nên
nhiều khi thấy rất cô đơn
Dưới
kia, những dòng sông hỗn loạn
chiều
cạn khô sớm đã mênh mông
nắng
thiêu đốt, tình người lạnh ngắt
những
cuộc đời thây chết chưa chôn
Tóc
trắng bay bay triền núi cũ
một
cõi ta ta đã đi, về
ngày
đi không lấy gì hứng khởi,
buổi
về nửa mảnh hèn ủ ê
Châm
điếu thuốc hoàng hôn sương núi
nỗi
buồn lơ lửng bóng chiều trôi
dù
gì, mắt còn tia sáng nhỏ
những
ngày mai buồn ít hơn vui.
Nguyễn Dương Quang
Đà Lạt, July 2015