nguyễn xuân thiệp
Phó kia tôi về
dinhcuong
buổi chiều. tiếng cười trên góc phố
buổi chiều. và tiếng cười
rơi. trên góc phố quen
dường như
những giọt nắng đã rực rỡ
trong mùa hè qua
và những giọt nắng tàn phai
màu tím. chiều nay
giấc mơ nào đã chết
có gã làm thơ
đi tìm
vầng trăng trong cỏ rối
thơm mùi hoa cúc dại
phải rồi
từ lúc xa phương đông
là biết đời đã trễ. những chuyến tàu
cánh cổng sân ga. đóng lại
trời dallas. chiều nay
mặt trời thắt cổ
những con chim đen
đeo đầy trên đường dây điện
cùng cất tiếng. gọi mùa về
mùa đã gẫy cánh. phương xa
ôi. dallas
nơi tôi đã đến. đã ở hơn mười lăm năm. đã viết
văn làm
báo
và sẽ ra đi
vầng trăng sau cơn bão
còn lại bao lâu. những bài thơ. lúc chia tay
không ai vẫy chào. không giọt lệ
và buổi chiều. tiếng cười trên góc phố
tiếng cười
như thủy tinh. vỡ
dường như. dường như. rất quen
gọi em dậy
gọi em dậy. gọi em dậy
trên đỉnh cây phong du. ngày tháng
đang qua
gọi em dậy
gọi em dậy
với nắng trên đồi
kẻo mai về trên lối tà huy
của diều. và quạ
gọi em dậy
từ chiêm bao
rạng rỡ
con bướm. đậu trên đầu cán cuốc
của người tù
đã bay đi. về cõi không màu
và. vầng trăng. đã đi qua bãi mía
ôi. vầng trăng
vàng. cánh chim. khuya
ngoài bãi mía
mưa về
mưa giăng. ngõ tối
bùn. và mưa. trong trăng
tóc rũ. áo rũ. cơ hàn
vai nghiêng
là ai
hay tôi
gọi em dậy. gọi em dậy
kẻo chuyến xe greyhound sắp rời bến
đi về thành phố xa
chỉ còn lại. anh và em
và những cột đèn. cúi gục đầu
mưa. khóc
gọi em dậy. gọi em dậy
sinh nhật anh
một ngày. của tháng bảy
trong vườn
sói và thơ
gọi em dậy. gọi em dậy
Nguyễn Xuân
Thiệp