Monday, May 18, 2015

1728. Thơ TRẦN YÊN HÒA Đứng giữa trời / Mắt liếc


Photo by PCH - 2015



Đứng giữa trời


Đứng giữa trời cô đơn như cây sậy
Ta nhìn quanh đâu nắng quái chiều hôm
Gió hít thở những bụi tình vướng mắc
Đời cuồng quay theo bóng đổ mênh mông

Giấc mơ ta một ngày nào chợt đến
Những cuồng điên theo âm sắc mê man
Bước lầm lũi buổi chiều đang thấp xuống
Và lòng thì quay quắt những giòng sông

Ơi tiếng thở dài mệt nhoài run rẩy
Trời đất kia xa vợi nào hay
Con sóng chảy qua bao triền cát lở
Xoáy mòn dần những âm vực chua cay

Người theo ta về thăm thềm đá cũ
Ngày trong ta dâu biển đã xanh rờn
Em vùi mình trong ngày tháng cô đơn
Hương phấn của bốn mùa thay đổi lá

Đứng giữa trời hoang vu hiu quạnh quá
Và từ em ngày cũ cũng biệt tăm
Cố lấp đi những vực đời xa lạ
Ta mơ nghe bụi phủ chỗ em nằm



Mắt liếc


Đôi mắt em liếc như là dao cau
(ca dao)


Cái nhìn em thiệt ngộ ghê
Sao ta nóng hổi như mê như cuồng
Nhìn em mắt liếc hớp hồn
Ta quay lại ngó điếng lòng bao phen
Em thon thả dáng ngoan hiền
Còn ta giông bão xoáy miền tim gan
Tim gan phèo phổi một lèo
Lộn tung lên bởi cái nheo mắt nhìn
Sao em mắt liếc như thiền
Làm ta xính vính trong miền hư không?


Trần Yên Hòa