Tuesday, May 5, 2015

1682. NGUYỄN ÂU HỒNG Cái Trọng Ty, người Giữ Mùi Hương Thơ





NGUYỄN ÂU HỒNG
Cái Trọng Ty,
người Giữ Mùi Hương Thơ







Nhà thơ Cái Trọng Ty ít khi cho đăng thơ ở đâu dù là báo in hay báo mạng, để rồi đùng một cái, anh bất ngờ cho xuất bản cả một tập thơ dày dặn với những vần thơ chạm vào lòng người. Anh làm “đảo điên bao kẻ dại khờ” như chính anh tự thổ lộ trong câu cuối của bài Tuyên Ngôn Gởi Người Dưới Mộ: “ta dại khờ làm kẻ mãi yêu thơ”.

Đã đành, nhà thơ đương nhiên là người yêu thơ, nhưng cách yêu của Cái Trọng Ty có cái gì như nồng ấm hơn, tha thiết và bi thống hơn:

đắm đuối hồn thơ từ tiền kiếp
em về mang nắng tựa phù sa

(Dị Thảo)

Ta vốc thơ
ném đời lên xác chết
lóc nốt đoạn trường

thơ nói hộ những lần thơ thắt cổ
chẳng lẽ xé đời thơ ném xuống
lò hư vô đốt chảy mộng quay về.

những vần thơ phá sản hôm qua
lau lách mọc đầy
hồn chữ thăng hoa
đem sức kiệt giữ mùi hương vô tận

(Tuyên Ngôn Gởi Người Dưới Mộ)

Đúng rồi, giữ mùi hương của thơ chính là nét đặc biệt của nhà thơ Cái Trọng Ty. Anh giữ mãi mùi hương vô tận ấy cho dù sức lực đã cạn kiệt, thật là đáng cảm khái! Nhưng đó là mùi hương gì? Trước tiên và thông thường là mơ màng thơm ngát tà áo lụa (Dị Thảo), và ông còn đi xa hơn, từ hương của dòng sông đến hương của em tháng giêng non:

em tắm dòng hương đêm trăng sao lạc
con cá lòng tong đớp nhụy hoa vàng
mới đó em về mưa tháng chạp
tháng giêng vươn cổ dài như sếu
em có là em tháng giêng non

(Hương Xoan)

Ông còn đi xa hơn nữa đến hương của trái cây, hương phong lan quyện với cánh tay ngà:

buổi trưa ấy nắng vừa nung trái chín
chợt bồi hồi em quay gót hương ơi
đêm có muộn
trăng vẫn nhoài ra biển
ngày mai này chỉ tội nhớ nhau thôi
mối tình đó lặng câm thăng hóa
ủ kín bưng thuyền ngược sống đời
phố phù hoa
đóa phong lan xa quá
cánh tay ngà mơ mộng gối đêm mưa

(Chỉ Là Mây Sao)

Và cuối cùng là mùi hương đầy mộng ảo của sim chín, của cau non:

Môi tím tái leo đồi sim hoang dại
nắng hàng cau em trèo hái bao giờ
anh tưởng tượng hình trái cau mới nhú
lên thơ ngây em mới tuổi ngô khoai

em thực dụng từ nghĩ suy trí tuệ
mà trái tim mềm mại nắng quê nhà
thoảng hương cau nơi khu vườn tịnh độ
ân sủng não nùng vô vọng tình ta.

(Hương Thơ)

Mối tình này dù không bền vững lâu dài nhưng mùi hương cau từ lúc “em mới tuổi ngô khoai”, phải chăng đó chính là hương thơ mà nhà thơ Cái Trọng Ty vẫn còn giữ mãi. Cũng xin tài lanh một chút, hương cau ở đây có lẽ không phải là hương của “hoa cau rụng trắng ngoài vườn” mà là mùi hương kỳ ảo của “hình trái cau mới nhú”. Thật kỳ lạ mà cũng thật thơ mộng!


May 3, 2015

Nguyễn Âu Hồng