Ý định trở về quê của Ô
Mai thật gấp gáp. Một buổi chiều, trong chỗ làm việc, Ô Mai nhận được
điện thoại của mẹ, “bà ngoại sắp mất, bà yếu quá rồi, me phải về để nhìn mặt bà
lần cuối. Con có thu xếp được thì về, chắc bà ngoại không qua khỏi, con à”. Ô
Mai không hứa hẹn với mẹ sẽ về hay không, nhưng tối hôm đó về nhà, nói với anh
xong, cô gọi ra hãng máy bay lấy vé, thu xếp chuyện công việc, hai ngày sau là
đi.
Bà ngoại là một hình ảnh
thân thương nhất của Ô Mai. Những ngày tháng Mai lớn lên đều do một tay
ngoại săn sóc, từng miếng ăn, giấc ngủ. Mẹ phải vất vã chạy chợ từng ngày, đầu
tắt mặt tối. Cho nên ở nhà mọi việc bà ngoại đều lo. Ngôi nhà ở một vùng quê xa
tít, mà đã hơn hai mươi năm Ô Mai chưa trở lại một lần, bỗng dưng bây giờ hiện
rõ nét trong tiềm thức của cô. Nơi đó đã ẩn chứa một tuổi thơ cùng cực, nghèo
nàn, lam lũ của mẹ con cô trong những ngày xa lơ xa lắc kia.
Xe dừng trước bảng có ghi
tên chợ Quán. Con đường vẫn con đường năm xưa, y chang không khác mảy may của
hai mươi năm qua. Ô Mai bước xuống chiếc xe ôm trần trụi, hai chuc ngàn hả bác,
cô cho bao nhiêu cũng được, Mai dúi thêm cho bác xe ôm năm ngàn. Cô thấy mình
xa lạ với nơi đây nhiều quá.