Friday, March 27, 2015

1595. Thơ TRẦN YÊN HÒA Cố thổ / Nguồn ngọn tôi



Làng quê Quán Rường  -  Ảnh: internet


Cố Thổ


Bằng theo dấu chân chim
tôi bay về quê cũ
cả trời mây cố thổ
hiện trong cõi lòng tôi

Cố thổ ơi cố thổ
của tôi là Quán Rường
căn nhà xưa mất dấu
tụ trong khói mây vươn

Tôi bay như con chim
là đà trên đồng vắng
khu Đồng Cát đây rồi
dấu chân em có phải

Dấu chân em có phải
cô nữ sinh trường làng
theo chân ngày đến lớp
em đôi mắt trong veo
như hòn bi ve nhỏ
em mái tóc dài xưa
anh một thời mê mải

Em tên gọi là tình
ơi người tình bé nhỏ
như vạt nắng bên hiên
buổi chiều sa xuống đó

em tên gọi là Hường
của tháng ngày nhỏ dại
Tình ơi! và Hường ơi!

Cố thổ của tôi là
một chiều hè rát mặt
ngất ngây tiếng chim gù
trong lùm cây dủ dẻ
Tình ơi! và Hường ơi!

Cố thổ của tôi là
khu vườn xưa mát rượi
điệu lý hò nửa đêm
của ai mà như lạ
của ai mà như quen
Ơi, điệu hò nhân ngãi

Tôi bay qua mù sương
hơn bao lâu thế kỷ
tôi bay qua bóng tôi
cố tìm về đất nhớ
tên gọi là Quán Rường
mà sao nghe biệt dạng
Hường ơi! Và tình ơi!





Nguồn Ngọn Tôi


Tôi cũng muốn làm anh hùng cái thế
Cầm gươm đao tung hứng giữa đời thường
Đứng chớp tắt đèn huỳnh quang sáng láng
Được loài người hô vạn tuế ngang xương

Tôi cũng muốn ba hoa ngàn câu nói
Yêu nhân dân và yêu cả loài người
Nhưng vốn dĩ đa mang hồn kẻ sĩ
Nên mềm môi khô cạn những lời suôn

Đời trăm mặt, trăm phương như tà giáo
Ra ngoài đường trơ tráo những hình nhân
Ta vào núi núi xa muôn vạn dặm
Ta tìm sông sông chảy mãi nghìn năm

Ta nhìn thiên man những trò mọi rợ
Những nghĩa nhân bay lạc hết đâu rồi
Lời Khổng tử lời Thích ca mất dấu
Giữa đường đời ta tịnh bước mồ côi

Ơ trơ tráo những hình nhân giả tạo
Những giáo đường tịnh xá mọc xa hoa
Ơ trơ tráo những tật nguyền phủ dụ
Hiện đầy đường bóng ngạ quỷ đâu xa

Còn lại bài thơ của thời mạt kiếp
Ta biết ta nguồn ngọn lặn lâu rồi
Còn hay mất đất thiêng giờ khép lại
Chung quanh đời in mãi bóng tà huy

Lời mùa hạ những bông hoa trổ nhụy
Những nhành mai đơm nụ nhánh phù sinh
Trong vạn kiếp trầm mê run rủi chảy
Ta say mềm quên hết cuộc điêu linh


Trần Yên Hòa