Sunday, December 28, 2014

1353. NGUYỄN QUANG CHƠN Cõi đời mong manh






Nguyễn Quang Chơn
Cõi đời mong manh



Phone reo. Tin báo người bạn đột quỵ. Không kịp trăn trối!

Tin nhắn. Anh H. vừa tự kết liễu đời mình!

E-mail.  Tin người anh thân quí ở Virginia, mấy ngày nay im vắng vì phải vào viện, nay mới về nhà!

Thư người bạn từ xa. Một nhân vật nổi tiếng đang quằn quại bên bờ sinh tử. Ông bị đối thủ đầu độc bằng phóng xạ. Một người tài của hệ thống vẫn không qua được độc kế của tiểu nhân!

Biết làm sao. Biết làm sao được! Đời người là một vở đại kịch của đất trời. Nhân sinh nhược đại mộng! Là một giấc mộng lớn. Mà sao. Mà sao vẫn thấy lòng tê tái khi nhận những thông tin đau thương của người quen, của bạn bè...

Rồi lại nhận tin thằng X đã hạ thằng này, nâng thằng kia. Thâu tóm chỗ đó, chỗ này, ôm trong tay bạc tỷ! Đang mở đại tiệc với đàn em.

Lại nghe phone thằng Y đã lên kế hoạch đánh dập đầu thằng Z vì tự ái cá nhân!...

Chợt thấy lòng buồn như muốn khóc! Cuối năm rồi. Ngoài trời vẫn đang mưa và lạnh. Đời người rồi ai cũng như cuối năm, cũng mưa cũng lạnh. Mà sao. Người vẫn sân, vẫn hận, vẫn tham, vẫn oán vậy người?

Một người thân ghé thăm. Tâm sự bạn bè sao xấu xa. Sao không nghĩ đến ân tình ngày trước, thuở hàn vi, ai là người giúp đỡ sẻ chia. Mà sao nay đối xử bạc tình, vô đạo. Rồi uống mấy ly rượu và khóc nức nở.

Tôi ôm vào lòng để bạn vơi hết nỗi niềm. Để khóc hết một lần. Để biết đời không chỉ có thằng bạn lưu manh đó, mà còn biết bao người tử tế bên cuộc đời mình. Và, tại sao lại khóc, tại sao phải buồn đau với người dưng?

Xin gởi cho ông X, ông Y, ông Z, ông có sống thọ bao nhiêu thì cũng đến 100. Chừ ông đã 60 rồi. Tiền ông cũng nhiều rồi. Con cái ông cũng lớn rồi. Ông cần bon chen, cần hại người để kiếm tiền, kiếm của nữa mà chi. Ông nên nghỉ ngơi, hưởng thụ. Mai mốt liệu ông có được nhấc bước đi, được nhai đồ ăn, được đọc sách báo..., cớ sao ông cứ nặng nề với oán ân, với địa vị, với bạc tiền???...

Hãy sống hết mình. Hãy sống chân thực. Đeo mặt nạ mà chi. Nguỵ quân tử mà chi.
Đời còn ngắn lắm người ơi!

Tôi rót ly rượu một mình. Tôi khóc. Tôi khóc cho bạn tôi mới mất, tôi khóc cho người thân tôi quằn quại, tôi khóc cho bạn tôi đang hằn học, đang tính toán, đang hận thù...

Đời người tưởng dài mà mong manh. Nhược đại mộng. Không. Còn hơn thế nữa. Như bài kệ thiền sư Lục Như:

"Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng, huyễn, bào, ảnh
Như lộ diệc như điện
Ưng tác như thị quán"

Mọi pháp thâm sâu cũng như mộng, như ảo, như hình, như sương, như điện, có gì đâu! Chỉ là một thoáng chốc mong manh!

Mà sao anh, mà sao chị, mà sao em, mà sao bạn. Cứ ngập trôi trong những hận, oán, thù, kim ngân, danh lợi..., rồi xâu xé lẫn nhau???

Cõi đời này người ơi, thật sự mong manh!


Nguyễn Quang Chơn
27.12.2014