Thursday, August 28, 2014

964. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ Ghi chép nhà quê


Nguyễn Lương Vỵ
Ghi chép nhà quê



I.
Những ngày ở đây nắng đổ lửa
Những câu chuyện rịn mướt mồ hôi bò về quá khứ
Người mẹ già ngồi cúi đầu nghe đất hát
Người mẹ già gầy hơn và sầu bi hơn sử lịch
Giọng nói hanh hao như ngọn gió đứng trưa
Ở đây máu và bùn đen đẹp hơn bất cứ nơi nào
Ở đây mỗi buổi sáng bầy chim đến hót chào nắng lên
Ở đây nỗi nhớ bám chặt như rễ tre đâm sâu vào đất
Ở đây cơn đau âm ỉ theo mùa màng
Những con chữ hắt hiu chân dung người khuất mặt
Những câu thơ tròn xoe chớp mắt lũy tre già

Những ngày ở đây nắng đổ lửa
Giọng Quảng Nam giòn rụm âm vang bánh tráng nướng
Anh biết không mần thơ phải biết phá mồi và nhậu cho bảnh
Như thế mới có biểu tượng mới có ẩn dụ
Phải cực đoan cho đến tận tụy tận cùng
Mới thấy hết tủy xương sử lịch
Người mẹ già vẫn ngồi cúi đầu nghe đất hát
Mảnh ruộng trước sân lúa non và cỏ dại rầm rì
Người em điên cười ngây phì phèo khói thuốc bảo anh đọc thơ đi
Ôi chao lúa non và cỏ dại rầm rì còn hay hơn thơ
Người mẹ khẽ khàng nhắc nắng sắp tắt rồi đừng nói tào lao nữa

Những ngày ở đây nắng đổ lửa
Hai anh em ngồi gặm những khúc xương cạnh một dòng sông
Dòng sông có thật dòng sông uất nghẹn tanh nồng
Hãy để những trận gió đi qua
Hãy để những cú rùng mình ở lại
Chợt nhận ra trong tận cùng hồn chiều
Vì sao người mẹ già vẫn ngồi cúi đầu nghe đất hát
Vẫn ngồi còng lưng như dấu hỏi xa xăm
Những lóng xương rừng những lóng xương mây gọi mãi
Những câu thơ lang thang gò đống nương đồi
Những vách chiều câm đỏ bầm giữa ngực...

II.
Dáng mẹ ngồi như một giọt lệ khô
Ánh sáng ngược hắt lên tường nỗi nhớ
Người em điên vẫn nằm viện chưa về
Gió im nắng im
Con chó ngẩn ngơ nhìn
Bụi mù nghiến răng mùa khô hạn
Con thấy trái tim mẹ đang bay theo triền núi
Hát và tìm những hốc mắt đá ong
Những hốc mắt điếc câm rền rĩ
Con chó buồn quá liếm đuôi con buồn quá liếm nắng
Xót xa nhìn trái tim mẹ bay đi

Dáng mẹ ngồi như một giọt lệ khô
Mẹ bảo mẹ gom hết nắng rồi
Biệt ly từ khi chúng ta chưa có tuổi
Bi kịch từ khi chúng ta chưa có tên
Em con điên như một thời đại điên
Thời của quỉ ma đội lốt người
Con chẳng còn biết khóc chẳng còn biết nói gì
Con chỉ biết buồn quá liếm nắng
Như con chó buồn quá liếm đuôi
Mẹ ơi trái tim mẹ đừng bay đi nữa
Hãy bay trở về nhà nâng giấc bình yên

Dáng mẹ ngồi như một giọt lệ khô
Mẹ bảo thôi đừng xót xa chi đến trái tim mẹ nữa
Đừng nhốt nó trong lồng ngực già nua tội nghiệp
Hãy để cho nó bay đi chơi
Đi thăm những hốc mắt đá ong
Những linh hồn vãng sự những linh hồn quắt queo
Lòng giếng cạn trước vườn nhà kêu khát
Con cũng rất khát những lời ru từ quê nhà
Nghe tiếng dế kêu thương mà xót ruột
Như tiếng kĩu kịt của thời gian
Con tự hiểu vì sao chẳng thể nào viết trọn một bài thơ dâng mẹ...

III. 
Chở người em điên trở về nhà trong tiếng kêu rắn rít
Con đường túa đầy những chiếc lưỡi khô
Tóc bạc nửa đời người em điên trắng nửa mái
Khóc ngu ngơ cười ngu ngơ
Chiều chưa tắt chiều chưa hết chiều chưa tan
Ta im nghe chú em gào xé chiều
Sao trời đất ác nhơn quá vậy
Ta im nghe chú em thét xé mây
Chẳng biết ai điên nhiều hơn ai chú nhỉ
Chiều treo cao dấu máu trầm luân
Chú em cứ thét cứ gào nữa đi cho tím bầm thêm dấu nắng

Ảo thanh vắt ngang tháp Chiên Đàn
Ngày xưa chú em và ta hú điếc hết mây
Nhón gót chân sáo mơ một đường bay ảo diệu
Đứa bé mồ côi đứng khóc trên nấm mồ hoang
Trời thơ dại quắt queo niềm ly biệt
Ga Quán Rường vẫn còn treo lửng lơ tiếng hú
Gò bông lau và chú em và ta thót bụng hú theo
Hú mãi cho chiều điếc nắng
Hú mãi cho mây trắng bay đi
Hú mãi cho gân ga đợi chuyến tàu về
Những viên gạch nằm nghiêng chờ tiếng vọng

Hú và hú mãi tiếng kêu rắn rít hoà âm
Những chiếc lưỡi khô mọc gai trên con đường dốc ngược
Thời gian trơ mắt đằm đằm
Biệt tăm dấu chân sáo biệt tích mái đình xưa
Người em điên giang tay hú và cười và khóc
Chiều ngược gió ngược nắng chảy và trôi
Mồi cho ta điếu thuốc đi chú em
Cơn giông ủ kín trong hồn
Gượm nhé không gian đừng vội chôn hết nắng
Người mẹ đang ngồi lau giấc chiêm bao trước hiên nhà
Tiếng chim chèo bẻo đã mang theo những giọt lệ khô…

Nguyễn Lương Vỵ
Quán Rường, 6.2010