Monday, September 2, 2013

345. Thơ Hoàng Xuân Sơn Còn ai, nắng / Rạng trời, khôn tỏ





c ò n  a i.   n ắ n g


những quả thông trên đồi lẻn xuống đứng tụm
cườicười
[ở một phía nào đó.  vạt xanh.  và réo gọi thất thần]
à phải rồi mắt gió hấp háy nắng
cuộc đời cuộc đời
ở phía trạm hành đi qua chiều ghé lại
xế trưa thảm cỏ dụi mắt cù.  bay nghiêng
một tảng sương trôi vào ngâu
người còn lúng búng ngậm miệng
đản thiêng.  và hạt đùm đề

vịnh sấm còn cách xa tường duyên hải
hãy leo qua bờ giậu những chiếc lá hôn nhau
từ đồi xuống biển đường neo chim.  ghềnh đá
cây hom cài đặt tổ cheo leo
cái với tay sém quàng hư vọng
kẻ lữ nhìn dang xa                        nước
khúc ngân thao thác
đèo
nơi quán đợi nghìn chương
bụi bỏ đồng bằng len về thị tứ
một ngày không còn ai nghe đồi thông
réo gọi nhân tình biển ảo
nắngnắng
trước sau gì cũng gặt
mùa quy


4/5-8-2013



r ạ n g  t r ờ i.   k h ô n  t ỏ


nhắm mắt
dưỡng thần
                           một chốc
mở mắt [vẫn đấy cuộc đời]
loay hoay cực kỳ vốn lời
ở giữa tâm bão
con mắt
lồi
                  ngủ một chốc
[vẫn định như thế]
ở đâu ùa òa tới
nghĩa
                  đá vàng
hay ho gì đâu lửa tròng bụi gió
hơ háp
chen lấn đẩy xô
xóa                     nhòa

nằm ngửa đầu xoay   
                  chong chóng
tư thế của hư vô
cuồng.  lấp
nằm nghiêng lụt nước nằm sấp
trống đánh          thùng
con mắt đỏ
                  điểm hồng trong tối
standby
sao ngó nhau trừng trừng
đóm nhang mùa lễ
vội
[mai.  biết còn nhau không]
tiếng cãi lẩy những chòm râu
va
                  môi miếng
tình thiệt thương                   hung
 một mình
không ngủ được
một mình
nhớ một chỗ
nằm chung


ba giờ sáng ngày ba
tháng tám mười ba

HoàngXuânSơn

 3 4 4