N H Ớ G I A N G
không chưng
lệ
bởi vì hồn bỏng
rát
hâm hấp nóng. ban trưa
trời chan lượng nắng
ngụp vừa
môi sinh
cái nóng thổi dậy biên
đình
giải hoành cương quên
nhớ
trên phố những người điên
lả chả
bàn ghế mòn đi dấu ngồi
thời gian bết bê
áo xống trả về đất bụi
năm tháng gầy mê
một ngày. một ngày nhớ
thương tưởng lụi
ai dè cồn phố thị óc
eo
bấc khêu hồn uẩn khúc
một ngày em phủi nắng
đi theo
vàng bệnh ngả da phường
thủy tước
ngoắc ngoải cầu kiều
tiếng nhạc ôm chầm
phiên tửu lạnh
con mắt đứng tròng. định
hình nơi chốn
về phù vân biên niên
hát ngao
miệng còn ngoi ngóp
nuối triền hít thở khôn
khuây
em chui bụng nắng ầu ơ
nôn thốc hết điều phải
trái
giữa ngày đứt bóng
thị phi thị phi
đường sào về tây phủ
dụ
tơ đồng nguây nguẩy
chân dung trốn nằm tự
họa
tắp tít đường mây . .
.
tháng bảy hai ngàn mười
B
À I N H Ớ T Ô N
T H Ấ T V Ă N
Lụa thả trên giấy. buồn hư
nhược thả mấy nét
qua mù sương
xanh
đã nghe sen dạ
trúc mành
ngọn tóc lăng miếu
cây cành mộ bia
ừ thôi. đời cũng mang về (*)
thất thanh tiếng gọi
từ khe suối trầm
họa hồn
một cõi riêng âm
sớt chia cùng với muộn
thầm
vương
tôn
HOÀNG XUÂN SƠN
nov. 06
(*) ừ thôi em về . .
. Trịnh Công Sơn/Trịnh Cung
M Ấ Y Đ Ỗ I
mượn ý. và tặng Hoàng Lộc
Lá thở trên từng vi sinh đuối
rụng xuống ngôi đời hết tóc tơ
cánh mỏng như là môi hôn vội
rất đỗi yêu thương nếm dại khờ
Gió thổi đêm qua tờ nhuốm lạnh
ngỡ hồn then chữ đứng bơ vơ
câu thơ tình vụng rồi không quyết
quán ở đâu mà hẹn khách chờ
Lâu lắm gạ đời xương mai. lão
mà biết cành cong đau nhành cong
đau cả nguyệt thì trăng mới lớn
lời mớm tinh khôi khói chạy vòng
Lòng hoa có trắng hay vàng nhược
cũng lả xanh chiều hết ngọn khuynh
ơn đời lộc chớm nên cành tạ
qua mấy sương mưa, mấy đỗi. tình
lập
thu không bốn
HOÀNG XUÂN SƠN
3 2 9