Nhận được
quyển Truyện và Tạp Bút “Mơ Cùng Tôi Giấc Mơ Đà Lạt” của tác giả Phạm Cao Hoàng
từ tuần trước nhưng vì chưa đọc xong nên tôi chờ đến hôm nay.
Quyển
sách in bằng giấy láng, tuyệt đẹp, làm tôi đọc nhưng không dám mạnh tay sợ mất
đẹp. Ông có ký tặng nét chữ rất đẹp. Đây là “cuốn sách ghi lại những kỷ niệm
vui buồn của một đoạn đời bốn mươi năm.”
Mở đầu
là bài của nhà thơ Luân Hoán “Phác Thảo Chân Dung Phạm Cao Hoàng.”
Hai
truyện ngắn “Mỗi Người Chia Nhau Một Chút Khổ” và “Đã Ba Năm Mình Không Có Tết”
là hai truyện có thật, gọi là hồi ký hay tự truyện cũng được. Cả hai truyện này
tôi đều đã đọc trước đây trên mạng, không nhớ ở website nào, và bây giờ đọc lại
vẫn thấy cảm động. Truyện Mỗi Người Chia Nhau Một Chút Khổ kể việc chiếc xe đạp
của nhân vật bị đánh cắp. Người bị mất xe đạp đã khổ, người đánh cắp chiếc xe đạp
khổ hơn. Người đánh cắp xe đạp và người mua chiếc xe đạp đánh cắp đều là những
người “lương thiện” vì hoàn cảnh mà sinh ra làm chuyện không lương thiện.
“Bốn thợ
mộc chùng giọng:
- Thấy
rẻ thì ham và mua. Mua xong thấy kham không nổi. Gần một tuần nay không đi làm
vì chẳng ai thuê. Nhà hết gạo, hết đồ ăn. Vốn liếng chỉ có chừng đó. Chiều hôm
nay phải bán lại cho một người qua đường, cũng bằng giá tiền đã trả cho thằng
Thảo, không lời lỗ gì. Tôi thật có lỗi với các anh.”
Tác giả
có giọng văn thật hiền hòa, không oán trách người trộm chiếc xe đạp cũng như
người bán chiếc xe đạp.
“Tôi
nói với anh Bảy:
- Thôi
anh Bảy. Tiếc làm gì? Đáng lẽ mình đã chết trong chiến tranh, bây giờ vẫn còn sống
là may lắm rồi. Còn người còn của mà. Anh Bốn đây thì nghèo, mình cũng khổ, mà
mẹ thằng Thảo cũng cơ cực. Thôi thì mỗi người chia nhau một chút khổ trong lúc
khó khăn này.”
Tôi đã
có lần viết một blog về cái theme mười năm trong thơ của ông Phạm Cao Hoàng.
Không ngờ ông có nhiều tài quá. Chẳng những làm thơ, ông còn viết văn, rất hay,
văn ông bình dị trong sáng và cốt truyện gợi cảm động trong lòng người đọc. Ông
còn biết chụp hình nữa.
Trong
truyện “Đã Ba Năm Mình Không Có Tết” ông kể lại quãng đời đi chụp hình đám cưới.
Thay vì nhận tiền dạy chụp ảnh, sư phụ ông lại tặng thêm cho cái túi da chứa
máy ảnh. Đọc truyện này, bạn sẽ thấy cái tình người quí báu trong lúc hoàn cảnh
rất tối tăm. Người xấu ở đâu cũng có, nhưng tác giả thoát được những lúc ngặt
nghèo cũng nhờ có nhiểu người tốt ở chung quanh ông.
Những mẩu
truyện hiền hòa, thú vị và ăm ắp tình người. Trân trọng cảm ơn tác giả Phạm Cao
Hoàng.
Nguyễn Thị Hải Hà
August 23, 2013