Wednesday, July 24, 2013

295. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Ra biển







lâu lắm ra lại biển
cái màu xanh nuốt chàm da thếch
giờ hun nóng mặt trời xứ mễ
cứ ăn ngũ cốc
và đừng khóa họng đất liền
mình nhớ.  và thích.  và thèm biển
cát vàng nước thẳm mỹ nhân vùng ca-rib
(cái chớp mắt nóng hừng)
lam ngọc.  xanh
chùm cổ nàng đeo lanh canh
hú gào điếc giọng
trong nắng rướn gió
trên nôi biển dìm sóng đẫm thân
ngực vờ
nơi chúm chím của một hồi tơ tưởng
bê nguyên chậu băng mùa đông mấy ngón quơ cào tê cứng
đi đứng riết.  ở lâu rồi cũng quen
cái lạnh phần phần
nơi co ro cúc rúc nhớ nắng
thèm biển.  và gió rát
và rồi chẳng biết cái diều lượn về đâu
nơi tế vi của những chùm rong chưa hoán vị
cứ nhoẻn một lần
cho hoa cười đở thẹn
chiều nay thấy hoa cuời chợt nhớ một người *
ồ không.  mà này bông giấy nở rộ pháo hồng xên cưới
[ôi một chặng mùa trúng mãn thâm niên]
tết năm rồi.  ai.  ở đâu tuốt cuối miền nam
vẫn mướt lạnh cùng xuân
chào muộn

lâu lắm lại ra ừ lâu rồi trai trẻ
bắt đầu mân mê cuộn chỉ lận vào hưu trí bỗng chộn rộn thời mới lớn
mi ơi mi ơi
thèm đi bất kỳ đâu
à.  4 vách tường có khi con mắt trần gian** nhìn xuyên lỗ thủng
từ một đũng quần ngây thơ
tới những cặp dò bụ bẫm ngày dợm bước
bây giờ thân thể lần hồi hết bặm trợn
có chăng họa phúc
như chiếc bụng lấy trớn.  ở đời
lâu lắm không đi ra biển
lại nghĩ lan man tới thời cuốc bộ
xanh đỏ tím hồng gì cũng thiên nhiên
cho đời một chỗ ngắm
bộ dạng mình
giữa lăng ba

HoàngXuânSơn
cuối juin 2013
*Nhớ Một Chiều Xuân - Nguyễn Văn Đông
**Những Con Mắt Trần Gian - Trịnh Công Sơn

2 9 5