Sunday, June 30, 2013

270. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Hoa nổi







Về ngôi ngổi.  cánh phù hoa
đốt tan trăm vạn cửa nhà thinh không
thức giấc tôi
nửa phiêu bồng
chiều thắt một búi mây hồng
cổ nghi
nghe cây lên giọng rù rì
lướt thướt đọt nắng
chiều đi mất rồi
thôi.  nài đêm tới phiên
tôi              chầu chực rơi rụng
hết đời man di
đám cháy nhân loại trần xì
giọt sương mai tự tử
hồ nghi trăng tà
ở đó mà gần                         với xa
khói thuốc cũng lậm
                   kiêu sa ngón nàng
tôi-vàng-tay-đốt-thời-gian
mà nay ảm đạm
mối ràng buộc kia
mai viết đè một khất
bia
ngoằn ngoèo văn tự đầm đìa
thoát
thai


Nợ người
thiêm thiếp hai vai
đi đâu quanh quẩn
đường dài
chạc thân
đu dây của lạ bần thần
nhìn quen ghê lắm
phù vân cuộc bày
nghe rồi em.  tiếng loay hoay
bợn lòng của phía vơi đầy
thực
chén nước đắng.  nhắp
tàn dư
mộtảnh      haiảnh
khật khừ yêu tinh
mới hôm nao
ta với mình
chừ lao xao cước
trắng hình xuân xưa
người
nằm ở tuổi đò đưa
có khi thiên võng
cũng chừa địa dư
tôi ở đâu?  phía tuyệt mù
đất trắng đất trắng
cộng trừ âm phong


Co rúm lại
cơn đầu đông
nước nôi chảy miết
một dòng xạ tinh
gió lùa gió khắp lộ trình
ném đi ba búa
xập xình thủy băng
không phải sợ cái thường hằng
mà sợ ướt
cái hồng ân trễ tràng
hay là hồn cứ đa đoan
thìthàthậmthụt
cõi đàng
lưu linh
vày vò chi
một vóc hình
thịt xương cũng đến rã tình mây mưa
mong ơi cái nắng vật vờ
sưởi hong một chút lạnh hờ thế nhân
da dẻ vì đâu sượng sần ?
cái ung cái nhọt
cũng lân la
vào
[ em à thắp hộ trời sao nhương thư nguyệt chiếu rạt rào âm ba ]
vẫn là cánh mỏng phù hoa
ngưỡng ơn trùng thiếp
la đà mị nương .

Hoàng Xuân Sơn
2006


2 7 0