Friday, April 7, 2017

2805. Thơ Lê Văn Trung & Nguyễn Dương Quang


Hồ Xuân Hương, Đà Lạt – Photo by PCH, August 2016



HUYỀN CA


Lòng xanh như lá biếc
Em trải hồn thiên thanh
Vào hồn tôi xanh ngắt
Vào hồn tôi mong manh

Đà Lạt mềm như sương
Trên vai người buổi ấy
Ôi hồn ai dã quỳ
Mà vàng tôi quá vậy

Đà Lat chìm như mơ
Trong mắt chiều thăm thẳm
Ôi hồn ai vi vu
Thông rừng tôi gió lộng

Đà Lạt trời lên cao
Mây vờn trong tóc gió
Em về đâu về đâu
Hoa theo từng bước nở

Ôi Đà Lạt ! Ôi Prenn
Thác đời tôi vẫn đổ
Sao đành quên đành quên
Mùa vàng tôi mấy độ.

Lê Văn Trung



ƠI! EM ĐÀ LẠT CỦA TA!


Ta, kẻ suốt đời mơ với mộng
em, rừng xanh thác bạc mộng mơ
mãi nụ hồng môi thơm thiếu nữ,
mãi trong khe suối, mượt đồi tơ

Phố chợ loanh quanh ngọn đỉnh trời
nửa chừng như thực, nửa huyền hư
những chiều tơ lụa, chiều sương khói,
đêm tình nhân, đêm thức cùng mưa

Có phải vui mà em bừng sắc
sớm trăm hoa nở hết đời mình?
có nỗi gì lòng em u uẩn
mà chiều rơi thông đứng lặng câm?

Chiều bên hồ dăm ba nhấp rượu
đời lăn tăn mặt nước Xuân Hương
có khi chợt nhớ người đâu đó
lòng thoáng buồn như mây Langbiang

Chợ đêm Âm phủ co ro ấm
ly cà phê chợt tỉnh chợt mê
giọt sương nào trên cành phượng tím
nhỏ xuống lòng xao một ý thơ

Trăm năm em vẫn hồng thiếu nữ
ta vẫn nghêu ngao khúc sương mù…
một ngày đến nằm bên dòng suối
gửi lại người một kiếp phù du.

Nguyễn Dương Quang



Dalat nostalgia
sơn dầu trên bố, 18 x 20 in - đinhcường, 2013