Sunday, January 8, 2017

2705. Thơ NGUYỄN TƯỜNG GIANG Ngồi ở Starbucks nhớ Đinh Cường


Ảnh PCH – Scibilia, mùa đông 2015
   

tặng nguyễn mạnh hùng

Tôi ngồi một mình trong quán vắng    
buổi chiều mưa tuyết bay     
hai ly cà phê bốc khói     
chiếc ghế trống ngồi chờ ai
   
tôi vẫn ngồi chờ một người    
tôi vẫn ngồi chờ đôi mắt nhìn ngơ ngác
nụ cười như trẻ thơ      
giọng nói thì thầm thủ thỉ    
chiếc áo manteau dày che xương thịt hình nhân    
chiếc mũ xám mùa đông không làm đủ ấm   
đầu trọc thiền sư    
tôi thấy bạn tôi vẫn ngồi trên ghế    
ảo ảnh ba chiều    
ly cà phê còn bốc khói    
một regular tall
    
lạnh, như chưa bao giờ lạnh thế    
mùa đông đã bắt đầu    
muốn uống cà phê với một người bạn cũ    
buồn thay
số điện thoại đã không còn …
    
January 8, 2017  
Nguyễn Tường Giang