tặng
Kim, Tráng chút nhớ về thời Mỹ Thuật
mưa
lê thê giam tôi đứng ngầy ngật
sợi
lâm râm đọng giọt mái tranh xiêu
bám
tường loang màu rêu chừng quánh lại
lối
mù u sáng lạnh gió cắt mùa
cà
phê tôn không còn đậu nguyễn phước tộc
người
tên đường làm chủ vũng đất khoanh
chất
nước đen mất linh chụm củi ẩm
thoát
khói xanh uốn lượn cổng hiển nhơn
trang
13 xác giấy tươm nhoè mực
chồng
số tiền ghi sổ chứng cực thân
bóng
ai quen đạp xe ngang lục bộ
này
toà khâm vô thượng tứ in lộ sương
ở cửa
ngăn bao thần công cúi mặt
lạnh
hơi đồng cổ tích nỡ mốc meo
em
dừng xe mềm áo che vũ lượng
kiềng
ba chân có ngọn lửa reo vui
một
ổ mì không chẳng độn thịt
bánh
còn giòn ủ thân nhiệt em trao
sáng
hôm nay tôi học cách vẽ than
ruột
bánh mì vo tay làm cục tẩy
chân
dung em tôi cào những nét vụng
lời
thơ viết không đẹp bao vuông tròn
người
con gái tự thân làm cách mạng
vô
sản này mang ơn cô tiểu thương
chủ
nhân đường rót tách trà đầy xác:
gã
chuẩn hoạ sĩ ngẫm cũng khéo tu!
cà
phê chẳng đường thì sao nhỉ?
quen
kẻ sĩ xoàng em dây tới hoạ không?
trời
chốn đây ưa mưa cho thúi đất
thơm
vô chừng nếu đậu một môi hôn
tơi
cùng nón nghe vang tiếng lộp độp
mưa
xuống đầu hay lòng dậy xôn xao
thiên
địa sầu nơi nào cũng cùng diện mạo
nhưng
riêng huế em ơi nghe da diết vô ngần
phố
co lại mọi khúc đường chia sẫm tối
cộng
trừ anh run ngó dáng em trôi
ngã
tư âm hồn nhang thắp không đỏ đầu lửa
úng
thuỷ miếu mạo lời khấn nguyện cảm hàn
sông
hương qua phố con nước cũng lạ mặt
tình
hai ta hẹn thề chìm đắm tới bao vinh
núi
ngự bình thuỷ chung trước tròn sau méo
tôi
ra trường thân áo bạc lên non
phố
bữa nọ đúng quy trình cúp điện
chẳng
ai trông kịp mặt người hay ma.
Hồ
Đình Nghiêm
ngày đầu tháng 12. 2016
Nga – Ngọ Môn (Huế), 1977