Phạm Cao Hoàng và góc tranh Đinh Cường • Virginia,
April 2011
DẪU THẾ NÀO
CON CŨNG TRỞ LẠI MIỀN TRUNG
dẫu thế nào
con
cũng trở lại miền trung
nơi
mẹ đã ôm con bằng vòng tay bao la của biển
nơi
giấc ngủ con được ru bằng tiếng sóng
nơi
những ngọn phi lao nô đùa cùng tuổi thơ con
mẹ
ơi!
con
muốn tìm lại mảnh trăng tròn
treo
lơ lửng đêm rằm nơi cửa biển
con
muốn nhìn nước của đại dương và bầu trời xanh biếc
cánh
chim hải âu và ngọn hải đăng
con
yêu miền trung yêu biển quê mình
yêu
những con còng hiền lành
và
những ngư dân chất phác
yêu
những đôi tình nhân
để
lại dấu giày trên cát
đêm
và những chiếc thuyền câu lấp lóe ngoài khơi
mẹ
ơi!
xa
quê hương con ngồi ở một góc trời
con
nhớ biển nhớ vòng tay của mẹ
miền
trung năm nào cũng phải chịu những cơn bão dữ
năm
nào cũng ngâm mình trong lũ lụt kinh hoàng
và
bây giờ biển khóc dân lầm than
nhìn
cá chết trắng bờ thương miền trung quá đỗi
biển
bình yên cả triệu năm
nay
bỗng thành nạn nhân của những mưu đồ đen tối
nạn
nhân của bọn người không có trái tim
dẫu
thế nào
con
cũng trở lại miền trung
nơi
mẹ đã ôm con bằng vòng tay bao la của biển
mỗi
người một tay cùng nhau cứu biển
biển
sắp chết rồi không lẽ cứ ngồi yên?
May 26, 2016
MUÔN TRÙNG BIỂN ƠI
acrylic on canvas • tháng 5.2016
đinh trường chinh
CHA
TÔI
và bài thơ tôi viết đêm nay
là
bài thơ sau bốn mươi năm
kể
từ hôm vượt đèo Ngoạn Mục xuống Sông Pha
chạy
ra Tuy Hòa
trở
vô Sài Gòn
và
nhận tin cha tôi đã chết
ông
qua đời khi chiến tranh kết thúc
để
lại trần gian nỗi nhớ khôn nguôi
để
lại đàn con trên quê hương tan tác
để
lại trong tôi vết thương mang theo suốt cuộc đời
bốn
mươi năm rồi con vẫn nhớ, cha ơi!
ngày
mùa đông cha mặc áo tơi ra ruộng
ngày
nắng lửa cha gò mình đạp lúa
những
sớm tinh mơ cùng đàn bò lầm lũi đi về phía bờ mương
rồi
mùa thu cha đưa con đến trường
con
thương ngọn gió nồm
mát
rượi tuổi thơ những ngày đầu đi học
đi
ngang qua Duồng Buồng bọn nhỏ trong thôn vẫn thường trêu chọc:
chiều
chiều ngọn gió thổi lên
học
trò Thầy Bốn chẳng nên đứa nào
thương
cha một đời lận đận lao đao
cầm
lấy chiếc cày để tay con được cầm cuốn sách
thương
chiếc áo cha một đời thơm mùi đất
thương
đất quê mình thơm mãi mùi hương
rồi
mùa thu cha đưa con đến trường
con
thương những con đường
cha
đã dẫn con đi về phía trước
con
vẫn còn đi sao cha đành dừng bước
bốn
mươi năm trời con thương nhớ, cha ơi!
March 22, 2015
Mương dẫn thủy bắt nguồn từ đập Đồng Cam
đoạn chảy qua thôn Phú Thứ • Photo by PCH • January 2012
SCIBILIA,
NGÀY CUỐI THU
Scibilia, ngày cuối thu
tôi
đuổi theo những đám sương mù
và
khi quay lại tôi nhìn thấy
một
giọt sương buồn trong mắt em
giọt
sương đọng suốt mười lăm năm
long
lanh từ thuở xa quê mình
và
em nói rằng em rất nhớ
những
bước chân về - đêm cao nguyên
giọt
sương đọng suốt mười lăm năm
từ
khi mình bỏ núi xa rừng
và
em nói rằng em rất nhớ
một
chút mây trời Langbiang
giọt
sương đọng suốt mười lăm năm
ừ,
khóc đi em cho đỡ buồn
quê
hương còn đó nhưng xa lắm
và
biết ngày về kịp nữa không
Virginia, 12. 12.2014
Scibilia,
ngày cuối thu • Photo by PCH • 2014
ĐÀ
LẠT
VÀ
CÂU CHUYỆN VỀ KHU VƯỜN THI SĨ
và bài thơ tôi viết đêm nay
là
bài thơ sau bốn mươi năm
kể
từ hôm tôi nắm tay em
chầm
chậm đi qua Khu Hòa Bình
xuống
con dốc Duy Tân
rẽ
sang Hai Bà Trưng
và
dừng lại nơi chiếc cầu Vĩnh Viễn
đêm
ấy
Đà
Lạt có một chút mưa bay
có
tiếng hát của Lê Uyên Phương, của Phụng, của Tiên
của
Nhượng, của Phong, của Triền, của Chức
em
mặc chiếc áo dài màu xanh của miền đồi núi
đôi
mắt hồn nhiên như một bài thơ tình
đi
bên em trong đêm cao nguyên
tôi
nói với em về ước mơ của chàng lãng tử
chàng
lãng tử đưa em đến một khu rừng
và
dừng lại bên dòng suối
nói
với em rằng tôi yêu em
nói
với em rằng tôi sẽ không xa em
đi
bên em trong đêm cao nguyên
tôi
nói với em về câu chuyện thần tiên
tôi
và em đi đến một khu vườn
nơi
mọi người chỉ biết yêu nhau
chỉ
biết tặng nhau hoa, nụ cười và những bài thơ
tôi
gọi đó là vườn thi sĩ
em
gật đầu cười rất nhẹ:
“em
sẽ ở cùng anh trong khu vườn đó”
và
bàn tay tôi vừa chạm trái tim em
THƯƠNG
NHỚ NGỰA Ô
vậy là mình chia tay Ngựa Ô đã được một năm
nhớ
Ngựa Ô là nhớ những ngày mùa đông rất lạnh
ba
giờ sáng tôi và em ra trước nhà cào tuyết
gió tạt tê người lòng vẫn thấy vui
vì em vẫn đi bên cạnh cuộc đời tôi
và trong căn nhà nhỏ kia
có những mặt trời đang mọc
có tiếng dương cầm Giovanni như dòng suối mát
có tiếng hát Thái Thanh và Tình Hoài Hương
nhớ Ngựa Ô là nhớ con đường
đêm mùa thu tôi cùng em đi về phía hồ Thạch Thảo
tiếng xào xạc của lá vàng
và giọt sương trên vai áo
tôi thương Ngựa Ô và tôi thương em
vậy là mình chia tay Ngựa Ô đã được một năm
nhớ Ngựa Ô là nhớ những đêm bạn bè hát khúc sầu ca viễn xứ
nhớ Nguyễn Ngọc Phong và Gửi Em, Đà Lạt
nhớ Đinh Cường và Đoạn Ghi Đêm Centreville
nhớ Nguyễn Minh Nữu và Mênh Mông Trời Bất Bạt
nhớ Nguyễn Trọng Khôi và Giấc Mộng Trên Đồi Thơm
nhớ Ngựa Ô là nhớ con đường
in dấu chân bạn bè tôi từ những nơi xa xôi có khi là nửa vòng trái đất
ngồi bên nhau giọt rượu cay trong mắt
ngồi bên nhau cùng nhớ một quê nhà
quê nhà thì xa mây thì bay qua
đời phiêu bạc như những đám mây trôi giạt
nhớ Ngưa Ô là nhớ những bàn tay ấm áp
tôi thương Ngựa Ô và thương bạn bè tôi
gió tạt tê người lòng vẫn thấy vui
vì em vẫn đi bên cạnh cuộc đời tôi
và trong căn nhà nhỏ kia
có những mặt trời đang mọc
có tiếng dương cầm Giovanni như dòng suối mát
có tiếng hát Thái Thanh và Tình Hoài Hương
nhớ Ngựa Ô là nhớ con đường
đêm mùa thu tôi cùng em đi về phía hồ Thạch Thảo
tiếng xào xạc của lá vàng
và giọt sương trên vai áo
tôi thương Ngựa Ô và tôi thương em
vậy là mình chia tay Ngựa Ô đã được một năm
nhớ Ngựa Ô là nhớ những đêm bạn bè hát khúc sầu ca viễn xứ
nhớ Nguyễn Ngọc Phong và Gửi Em, Đà Lạt
nhớ Đinh Cường và Đoạn Ghi Đêm Centreville
nhớ Nguyễn Minh Nữu và Mênh Mông Trời Bất Bạt
nhớ Nguyễn Trọng Khôi và Giấc Mộng Trên Đồi Thơm
nhớ Ngựa Ô là nhớ con đường
in dấu chân bạn bè tôi từ những nơi xa xôi có khi là nửa vòng trái đất
ngồi bên nhau giọt rượu cay trong mắt
ngồi bên nhau cùng nhớ một quê nhà
quê nhà thì xa mây thì bay qua
đời phiêu bạc như những đám mây trôi giạt
nhớ Ngưa Ô là nhớ những bàn tay ấm áp
tôi thương Ngựa Ô và thương bạn bè tôi
Virginia, August 1, 2014
CHIA TAY NGỰA Ô
ở lại nhé, Ngựa Ô thương mến (1)
tôi sẽ đi và sẽ nhớ nơi này
nơi bạn bè tôi một thời ấm áp
chia cùng nhau nỗi buồn lưu lạc
nơi em trở về sau lần ngã gục
tôi dìu em lên những bậc thềm đớn đau và hạnh phúc
gần ba trăm ngày em mới tìm lại được những bước chân
mới biết quê người không chỉ có hoa hồng
mà có cả những cơn lốc dữ
mới hiểu không có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn viễn xứ
nhớ và thương mây khói quê nhà
ở lại nhé, Ngựa Ô thương mến
tôi sẽ đi và sẽ nhớ nơi này
nơi những đêm mưa em cùng tôi nhắc chuyện ngày xưa
ngày xưa, ngày xưa, ngày em và tôi lang thang trong sương mù Đà
Lạt
ngày xưa, ngày xưa, ngày em đạp xe chở con đi học
ngày xưa, ngày xưa, bữa ăn chín phần mười là bắp
đêm em nằm trằn trọc
vì không đủ sữa cho con
rồi cũng qua đi những tháng năm buồn
giờ nhớ lại
thôi thì cũng cứ cho là kỷ niệm
ở lại nhé, Ngựa Ô thương mến
tôi sẽ đi và sẽ nhớ nơi này
sẽ nhớ từng ngọn cỏ hàng cây
khu vườn phía sau nhà
và tiếng chim buổi sáng
những chiếc lá vô tình rơi trên mái tóc
tiếng cười của các con những chiều Chủ Nhật
chút khói cà phê quyện ở hiên nhà
và những giọt sương đêm
những giọt sương đêm em và tôi thấm đẫm
Virginia, June 17, 2013
(1) Ngựa Ô (Black Horse): tên một con đường ở thành phố
Centreville, Virginia
(2) Ernesto Cortazar (1940-2004) : nhạc sĩ dương cầm người
Mỹ gốc Mexico
DRAN, NGÀY VỀ
Tặng anh Đinh Cường
khi trở về chàng đứng ngẩn ngơ
giọt nước mắt rơi trên nền đất cũ
đêm Dran
nhớ tiếng xe thổ mộ
về hướng Kado về phía Lạc Lâm
đêm Dran
nhớ quá tiếng đàn
và giọng hát của bạn bè một thời giang hồ bạt xứ
đêm Dran
nhớ những mảng màu của một thời tuổi trẻ
chiếc giá vẽ gian nan cùng năm tháng sương mù
khi trở về
Dran không còn mùa thu
bên kia đèo và nơi kia Đà Lạt
nhớ Schubert và Serenade
chiều rất buồn chiều trên đồi thông
đêm rất buồn đêm ở đường Hoa Hồng
đêm và những bức tranh
vẽ hoài vẫn còn dang dở
khi trở về chàng đứng ngẩn ngơ
giọt nước mắt rơi trên nền đất cũ
Virginia, April 17, 2014
ƯỚC
MƠ CỦA NGƯỜI HỌA SĨ
Tặng anh Đinh Cường
chàng ngã xuống
vào
một đêm mùa đông ở miền đông bắc
sau
những tháng năm miệt mài vẽ
vẽ
chân dung những người chàng yêu quí
vẽ
những kỷ niệm
ở
Huế,
ở
Đơn Dương,
ở
Lạc Lâm,
ở
Đà Lạt
vẽ tiếng
kèn trong gió xoáy
vẽ cành
cây chảy máu trong mùa đông
vẽ người
ngồi trên chiếc ghế cũ
vẽ mùa
thu chết
vẽ
những tấm lòng
độ lượng
bao
dung
chàng
ngã xuống
sau
khi đã đi nửa vòng trái đất
và
dừng chân bên khu rừng Burke
nghe
tiếng chim hót buổi sáng
nghe
tiếng lá xào xạc buổi chiều
những
ngày mưa hiu hắt
những
ngày bão tuyết hoang mang
trong
garage
đằng
sau giá vẽ
chàng
lặng lẽ
vẽ
chân dung mình
và
nỗi nhớ quê hương
chàng
bất ngờ ngã xuống
vào
một đêm rất lạnh ở miền đông bắc
trực
thăng cấp cứu đưa chàng chuyển viện
phải
cứu lấy người họa sĩ này
phải
cứu lấy những bức tranh còn dang dở
bạn
bè âu lo
người
thân khắc khoải
khi
tỉnh lại
trong
hơi thở mệt nhọc
chàng
nói về một ước mơ:
mong
sao sớm trở lại với giá vẽ
Virginia, 14.1.2013
Ghi
chú: chữ in đậm là tên một số bức tranh của họa sĩ Đinh Cường
Đinh Cường by Nguyễn Trọng Khôi • 2013
CHIA
TAY ĐÀ LẠT
và tôi lại chia tay Đà Lạt
trở
lại quê người với những cơn bão tuyết mùa đông
tôi
mang theo nỗi buồn xa xứ
và
nỗi hoài hương nặng trĩu trong lòng
tôi
lại thấy bóng tôi bên dòng Potomac
bên
bờ Đại Tây Dương nghe quê hương réo gọi trái tim mình
đi
không phải là đi biệt xứ
thương
quê nhà còn lại phía sau lưng
lại
cùng em lang thang bên hồ Thạch Thảo
nói
với em về một đoạn đời buồn
nói
với em về những dòng sông lưu lạc
trôi
về đâu rồi cũng muốn trở về nguồn
và tôi lại chia tay Đà Lạt
chia
tay những con đường in dấu chân xưa
chia
tay rừng thông và cỏ cây sương khói
chia
tay mây trời và gió núi Langbiang
mong
bình yên đến với Kim Huê (*)
và
những người ở lại
mong
một ngày về…
dù
chưa biết khi nào…
Đà Lạt, January 2012
ĐI
CÙNG EM
GIỮA
ĐÀ LẠT SƯƠNG MÙ
rồi có lúc trở về chốn cũ
đi
cùng em giữa
Đà Lạt
sương
mù
hát
cùng em bài tình ca thuở ấy
tìm
lại
dấu
chân mình trên những lối đi xưa
tìm
lại
mùi hương
bên chiều
Thủy
Tạ
theo
em về
những
hò hẹn
ngày mưa
và
thương
nhớ
một
thời
tuổi
trẻ
chỉ
có hoa hồng
và chỉ
có mộng
mơ
tìm lại giọt sương trên đồi buổi sớm
bước
cùng em trên ngọn cỏ hồng
và
thương
nhớ
một
thời
lãng mạn
chỉ
có tình yêu bát ngát mênh mông
rồi có lúc trở về chốn cũ
đi
cùng em giữa
Đà Lạt
sương
mù
quên
đi một
đoạn
đời
lận
đận
quên
đi những
ngày khốn khó gian nan
RỒI CUỐI CÙNG CŨNG PHẢI CHIA TAY
Nhớ anh Từ Thế Mộng (1937 – 2007)
Gửi chị
Mộng Giao
dù rất sợ phải nói lời vĩnh biệt
rồi cuối cùng cũng phải chia tay
rồi cuối cùng đôi mắt anh khép lại
rời trần gian xa cuộc khổ đau này
đi
về
đâu hỡi
người
thi sĩ ấy
về quê hương gió cát tuyệt vời
một thuở Mộng Giao, một trời bè bạn
biển của quê hương, biển của một thời
về quê hương gió cát tuyệt vời
một thuở Mộng Giao, một trời bè bạn
biển của quê hương, biển của một thời
đi
về
đâu hỡi
người
hiền
sĩ ấy
về những đêm trăng Hải Thượng Lãn Ông (*)
về những đồi trà mênh mông chiều Bảo Lộc
về một đời thơ lận đận long đong
về những đêm trăng Hải Thượng Lãn Ông (*)
về những đồi trà mênh mông chiều Bảo Lộc
về một đời thơ lận đận long đong
đời
không vui tôi thành người lưu lạc
có đôi lần muốn trở lại quê xưa
cụng với anh một ly, nhắc những ngày vui thuở ấy
vậy mà bao năm rồi vẫn chưa về
có đôi lần muốn trở lại quê xưa
cụng với anh một ly, nhắc những ngày vui thuở ấy
vậy mà bao năm rồi vẫn chưa về
đời
không vui tôi thành người biệt xứ
không được vuốt mắt anh trước lúc anh đi
chiều lạnh ngắt bên dòng Potomac
vĩnh biệt anh, vĩnh biệt một đời thơ
không được vuốt mắt anh trước lúc anh đi
chiều lạnh ngắt bên dòng Potomac
vĩnh biệt anh, vĩnh biệt một đời thơ
Virginia, 2007
(*) Tên
một con đường ở Phan Thiết
KHI
DỪNG LẠI BÊN DÒNG POTOMAC
khi dừng lại bên dòng Potomac
em
bên tôi vẫn rất dịu dàng
gió
lồng lộng cả một trời đông bắc
tóc
em bay trong nắng thu vàng
và
như thế mình đi và đã đến
mình
đã tìm và gặp được dòng sông
tôi
ngồi xuống để nghe sông hát
và
đứng lên ôm lấy mặt trời hồng
và
như thế mình đi và đã đến
đã
bên nhau thủy tận sơn cùng
tôi
nằm xuống để nghe đất thở
tạ
ơn đời độ lượng bao dung
khi
dừng lại bên dòng Potomac
tôi
và em nhìn lại quê nhà
buồn
hiu hắt thương về chốn cũ
phía
chân trời đã mịt mù xa
MÂY KHÓI QUÊ NHÀ
bữa đó con về thăm Phú Thứ
gặp lại mùi hương của ruộng đồng
gặp lại những năm và tháng cũ
mây khói quê nhà nhẹ bước chân
mùi
hương
của
đất
làm con nhớ
những giọt mồ hôi những nhọc nhằn
cha đã vì con mà nhỏ xuống
cho giấc mơ đời con thêm xanh
những giọt mồ hôi những nhọc nhằn
cha đã vì con mà nhỏ xuống
cho giấc mơ đời con thêm xanh
mùi
hương
của
đất
làm con tiếc
những ngày hoa mộng thuở bình yên
nồi cá rô thơm mùa lúa mới
và tiếng cười vui của mẹ hiền
những ngày hoa mộng thuở bình yên
nồi cá rô thơm mùa lúa mới
và tiếng cười vui của mẹ hiền
ngày
mai con lại
ra đi nữa
cứ đi hoài mà chẳng đến nơi
ước mơ ngày ấy giờ chưa đạt
mà bóng thời gian đã muộn rồi
cứ đi hoài mà chẳng đến nơi
ước mơ ngày ấy giờ chưa đạt
mà bóng thời gian đã muộn rồi
Tuy Hòa, Tháng 11.1999
CHIỀU
NEW DELHI
chiều New Delhi
có
tiếng
chim tu hú gọi
mùa
có
nắng
reo trên lối
tôi về
khói
quê nhà quyện
cuối
phương
xa
tôi
nghe chiều
Delhi
xôn
xao mùa phượng tím
bên
kia trời
quê hương
nhớ
em lúc Phục
Sinh
tôi
thương
chiều
Delhi
nên
yêu màu phượng tím
yêu
con người
quanh tôi
và
yêu cả
đất
trời
chiều
New Delhi
tiếng
sáo đâu đây rất
êm đềm
bỗng
thấy
nao nao nhớ
quê mình
dáng
em gầy
và
mái tranh xưa
chiều
New Delhi
có
niềm
vui dù rất
muộn
màng
có
bóng tôi
trên
xác lá vàng
với
trái tim
thơm
ngát tình người
New Delhi, 1996
THĂM MỘT
NGƯỜI BẠN CŨ
Gửi anh Đỗ Chu Thăng
chiều đi lên Hòa Mỹ
hỏi thăm
nhà bạn hiền
đường xa,
núi chắn lối
núi cao
cũng phải tìm