Cửa
hầu như lúc nào
cũng khép. Khách đến tự mở bước vào
và tự kiếm chỗ ngồi. Chừng mươi bộ bàn ghế, kích cỡ và chủng loại không giống nhau, tất cả đều được
xếp sát tường, nhường khoảng trống cho mấy chậu cây cảnh có vẻ ít được chăm
sóc, cũng giống như vườn hoa ở bên
ngoài. Giữa bàn và trên tường sẵn có mấy dĩa đèn cầy, khách ngồi
vào mới thắp. Ngay giữa
nhà có kê một chiếc bục nhỏ với dàn âm thanh và mấy cây đàn ghi-ta đặt hờ hững bên góc. Không có quầy bày biện ly tách hay trang trí hoa lá . Mọi
thứ đều được mang ra mang vào gian nhà sau.
Khách
vào tự kiếm chỗ ngồi vì hầu hết đều là khách quen, người đến lần đầu cũng do khách
cũ giới thiệu. Giới trẻ ít khi vào
đây bởi nếu không tự cảm thấy thì trước
khi về thế nào
cũng sẽ nghe chủ quán lạnh lùng
nói hình như chỗ này không hợp với các em. Cũng đừng đến đây nếu vừa bước ra từ một
tiệc rượu, mặt đỏ bừng và giọng đượm hơi men. Chỉ cần vui chuyện nói to một chút là được nhắc nhở ngay. Nhớ tắt điện thoại di động hoặc cần thiết thì bước ra bên ngoài,
vừa nói chuyện
vừa đọc lại mấy dòng ghi sẵn trên tấm bảng nhỏ treo trước cửa : Xin vui lòng nói chuyện nhỏ hơn tiếng nhạc và không sử dụng điện thoại trong phòng.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...
Thân trọng Sơn • Photo by
PCH
Đà Lạt, 1999