TÔ
THẨM HUY
Cõi
Thơ Cái Trọng Ty
Tôi
quen Cái Trọng Ty qua một người bạn. Anh
lành như đất, nhỏ nhẹ như suối nguồn. Qua
lại nhiều năm, mãi gần đây tôi mới biết là anh có làm thơ, mà là thơ rất hay, đầy
hình tượng, mầu sắc:
… buổi nắng hanh
trong khu vườn xưa,
có
con chuồn chuồn đỏ màu hạt lựu
Hai
con mắt, hai viên bi tròn xoe của một thời thơ ấu bỗng hiện ra trừng mắt
ngó. Màu
hạt lựu ? Phải lấy đôi mắt của thiền sư mới thấy cái động ẩn trong cái tĩnh
nơi chim muông, ong bướm.
Cái
Trọng Ty khi yêu con gái cũng yêutheo cái kiểu hiền hòa, nhỏ nhẹ, như khi anh
yêu đồng ruộng, đất trời:
thuở lúa biếc dịu dàng
xanh sóng vỗ
trên tay em
nắng lụa về phơi phới
nắng
vàng ơi
Gọi
nắng vàng, mà xui ai xao xuyến. Nghe như
ai đang gọi ai. Muốn run rẩy mà đáp lại rằng:
- ơi...
Hay
như trong câu
thấy trong mắt em
nến
vàng hiu hắt
Tôi
yêu lắm câu thơ ấy. Từ xưa đến giờ, khắp
vòm trời đông tây kim cổ, chưa có ai tả đôi mắt lung linh hay đến như thế. Ông họa sĩ Đinh Cường phóng con mắt hội họa, mượn
lời Bùi Giáng mà bảo là thơ Cái Trọng Ty đã đến mực thượng thừa, quả là không
ngoa.