PHẠM
CAO HOÀNG
Đà Lạt
và câu chuyện về khu vườn thi sĩ
Đôi mắt hồn nhiên như một bài thơ tình
Photo by PCH - Đà Lạt - 1974
và
bài thơ tôi viết đêm nay
là
bài thơ sau bốn mươi năm
kể
từ hôm tôi nắm tay em
chầm
chậm đi qua Khu Hòa Bình
xuống
con dốc Duy Tân
rẽ
sang Hai Bà Trưng
và
dừng lại nơi chiếc cầu Vĩnh Viễn
đêm
ấy
Đà
Lạt có một chút mưa bay
có
tiếng hát của Lê Uyên Phương, của Phụng, của Tiên
của
Nhượng, của Phong, của Triền, của Chức
em
mặc chiếc áo dài màu xanh của miền đồi núi
đôi
mắt hồn nhiên như một bài thơ tình
đi
bên em trong đêm cao nguyên
tôi
nói với em về ước mơ của chàng lãng tử
chàng
lãng tử đưa em đến một khu rừng
và
dừng lại bên dòng suối
nói
với em rằng tôi yêu em
nói
với em rằng tôi sẽ không xa em
đi
bên em trong đêm cao nguyên
tôi
nói với em về câu chuyện thần tiên
tôi
và em đi đến một khu vườn
nơi
mọi người chỉ biết yêu nhau
chỉ
biết tặng nhau hoa, nụ cười và những bài thơ
tôi
gọi đó là vườn thi sĩ
em
gật đầu cười rất nhẹ:
“em
sẽ ở cùng anh trong khu vườn đó”
và
bàn tay tôi vừa chạm trái tim em
Phạm Cao Hoàng
Virginia, 2014
Virginia, 2014
em gật đầu cười rất nhẹ:
“em sẽ ở cùng anh trong khu vườn đó”
Đà Lạt - 1974