Tuesday, August 4, 2015

1897. NGUYỄN XUÂN THIỆP Tản mạn bên tách cà phê: MƯA CẨM GIANG



MƯA CẨM GIANG
nguyễn xuân thiệp



Có những bài thơ không bao giờ quên…Như bài Mưa Cẩm Giang (hay Mưa Đêm Nay). Với Nguyễn tôi và một số người làm thơ của buổi trời đất nổ cơn giông lớn lịch sử ấy thì Mưa Cẩm Giang mang nhiều tâm tình và hoài niệm. Giờ đây đã hơn nửa thế kỷ sau ngày bài thơ ra đời đọc lại vẫn còn bàng hoàng xúc động. Vậy xin có đôi lời về Mưa Cẩm Giang…

  
Trong bài tạp bút đăng trên Phố Văn ngày nọ, Nguyễn Đạt mở đầu bằng những lời sau đây: "Một buổi chiều, tôi tới thị trấn Cẩm Giang thuộc tỉnh Tây Ninh thì gặp trận mưa lớn. Vào một quán nước, uống tách cà phê lấy hơi ấm, và đợi mưa dứt để đi tiếp tới thị xã, tôi được nghe câu chuyện của ông chủ quán. Ông nói có người lữ khách là một anh lính ghé quán cũng gặp trận mưa, nghỉ lại. Quán của ông nghiễm nhiên trở thành quán trọ của bữa đó. Ông nhắc tới một bản nhạc mang tên Mưa Cẩm Giang, của một nhạc sĩ ông quên tên, hiện vẫn cư ngụ ở vùng này. Ông đọc lời của bản nhạc, tôi nghe quen quen, hình như là bài thơ cùng tên như bản nhạc, nhưng tôi không nhớ tên tác giả bài thơ. Sau đó, tôi ghi lại bài thơ theo trí nhớ, lồng vào một truyện ngắn tôi viết. Bài thơ theo trí nhớ của tôi như sau: Đường dài thẳm nghe sông gió lộng / Đế giày mòn trọ quán đêm nay / Mưa Cẩm Giang niềm đau ai khóc / Đường sụt sùi mấy nẻo truông lầy / Uống cốc cà phê em mùa xanh tóc / Vị đắng như trong mắt ai say / Thoáng dư âm tiếng cười vỡ ngọc / Vẻ thơ buồn trăng sẽ tỏ bày.