Bắc Mỹ An (Đà Nẵng) - Nguồn: http://news.zing.vn
Trưa
thứ bảy, 27 June 2015, cùng Tâm và Dũng ăn cơm nhà anh Lữ Quỳnh. Chị
Nhung làm gỏi mực với cơm gà Huế thật ngon. Anh Quỳnh mời một ly rượu
Johnny Walker Black kỷ niệm Trịnh Công Sơn với bạn. Bia và rượu vang. Anh bảo
ghế Chơn ngồi anh Cường cũng đã ngồi. Duyên, Mai đến thăm vội vàng cũng ngồi
nơi đó...
Ngày về lại Việt Nam sao cứ bâng khuâng. Cảm giác chia tay bao giờ cũng buồn, mặc dầu đã thấy nhớ Việt Nam, biết Tâm đang một mình mong chờ...Trưa thật nóng. Trời như muốn trút một cơn mưa nhưng không mưa được nên gầm gừ, oi bức...
Anh Quỳnh khoe những sketches Chơn vẽ anh. Rồi anh mang ra giấy và hộp sáp màu. Có lẽ anh muốn vẽ. Nhìn chị Nhung hiền hoà. Mình xin vẽ một bức chia tay, kỷ niệm...
Mồ hôi rịn trên trán. Tay run run. Ký họa xong chị Nhung chợt thấy mệt. Cái mệt "hết pin", từ của anh Đinh Cường khi anh vẽ quá nhiều. Còn mình có lẽ mấy ngày liên tục bạn bè, con cái thức khuya, uống rượu, lại tập trung tinh thần sketch nên..."hết pin", rã rời. Bức vẽ được anh chị và các con khen. Mừng dễ sợ. Bức cuối cùng trong chuyến Mỹ du!
Ngày về lại Việt Nam sao cứ bâng khuâng. Cảm giác chia tay bao giờ cũng buồn, mặc dầu đã thấy nhớ Việt Nam, biết Tâm đang một mình mong chờ...Trưa thật nóng. Trời như muốn trút một cơn mưa nhưng không mưa được nên gầm gừ, oi bức...
Anh Quỳnh khoe những sketches Chơn vẽ anh. Rồi anh mang ra giấy và hộp sáp màu. Có lẽ anh muốn vẽ. Nhìn chị Nhung hiền hoà. Mình xin vẽ một bức chia tay, kỷ niệm...
Mồ hôi rịn trên trán. Tay run run. Ký họa xong chị Nhung chợt thấy mệt. Cái mệt "hết pin", từ của anh Đinh Cường khi anh vẽ quá nhiều. Còn mình có lẽ mấy ngày liên tục bạn bè, con cái thức khuya, uống rượu, lại tập trung tinh thần sketch nên..."hết pin", rã rời. Bức vẽ được anh chị và các con khen. Mừng dễ sợ. Bức cuối cùng trong chuyến Mỹ du!
Rồi về đóng hành lý. Bức tranh quá khổ CÔ GÁI MIỀN ĐỒI NÚI của họa sĩ ĐC phải
nhờ Fedex đóng gói cho chắc ăn, rồi sẽ gởi hành lý theo về. Còn một chiều và tối
với Dũng, Như nên mấy cha con loanh quanh trò chuyện và lai rai chờ đến giờ lên
phi trường. Bức tranh Đinh Cường sau khi đóng gọi lại thêm quá khổ nên phải mượn
chiếc van của Khôi mới chất đủ hàng và người...
Chia tay ba, Dũng Như về rồi, một mình trong phòng đợi mới thấy mệt và cảm giác như vừa đánh mất một cái gì...
Nhớ những ngày rong chơi hồn nhiên, ấm áp tình người với con cái, bạn bè... Nhớ những khuôn mặt, vòng tay..., những nụ cười, ánh mắt thân thương, những ly bia nghĩa tình, những bài thơ trân quí, những bức họa nhớ thương..., chợt thấy buồn, dẫu biết bên kia bờ đại dương cũng có những người đang mong ngóng... Mở máy, nhận được nhiều email gởi đến chia sẻ tình cảm ngày chia tay làm mình cảm động...
Chuyến bay dài như nó vốn có. San Francisco-Taipei- Sài gòn- Đà Nẵng. Thời gian bay gần 24 tiếng đồng hồ. Rã rời. Bước ra khỏi máy bay, cảm nhận một không khí quen thuộc với cái nóng ẩm ướt buộc phải tuôn mồ hôi và những con người chung quanh luôn tạo cho ta cảm giác bất an...
Tâm đã khỏe nhưng suốt hai mấy ngày qua vẫn không dám lái xe máy ra đường. Trời Đà Nẵng vẫn hun nóng không gian giữa hè. Bước vô nhà đã 3:00 chiều tức 01 giờ khuya ở Cali. Đồng hồ sinh học réo, làm đầu mình ong ong, hai mắt ríu lại. Làm đủ việc linh tinh để chống lại cái buồn ngủ. Ráng đến 6:30 cũng không chịu nỗi. Thiếp đi một giấc ngon lành. Thức giấc 01:00 am VN. Lại loay hoay trăn trở trên giường. Lại nhớ những hình ảnh, câu chuyện của hơn 20 ngày phiêu du. San Jose. San Fran. Orange County. Virginia..., những khuôn mặt thân thương, những gặp gỡ nghĩa tình...
Nên loay hoay typing. Viết như một lời cảm tạ gởi cho những tình thân. Bên ấy chừ đã về chiều. Dũng, Tùng, Mai, Khôi đi làm sắp về. Duyên chắc đang mơ những con đường. Anh Lữ Quỳnh đi bộ quanh nhà với chị. Anh Đinh Cường đang chờ nghe tiếng còi tàu giục gọi. Anh Phạm Cao Hoàng đang sắp xếp lại trang thơ. Chiều bên ấy lạnh và buồn...
Các anh chị có nhớ một người đang bị lệch giờ, giữa khuya đang nhớ mọi người?
Nguyễn Quang Chơn
Đà Nẵng, 30.6.15Chia tay ba, Dũng Như về rồi, một mình trong phòng đợi mới thấy mệt và cảm giác như vừa đánh mất một cái gì...
Nhớ những ngày rong chơi hồn nhiên, ấm áp tình người với con cái, bạn bè... Nhớ những khuôn mặt, vòng tay..., những nụ cười, ánh mắt thân thương, những ly bia nghĩa tình, những bài thơ trân quí, những bức họa nhớ thương..., chợt thấy buồn, dẫu biết bên kia bờ đại dương cũng có những người đang mong ngóng... Mở máy, nhận được nhiều email gởi đến chia sẻ tình cảm ngày chia tay làm mình cảm động...
Chuyến bay dài như nó vốn có. San Francisco-Taipei- Sài gòn- Đà Nẵng. Thời gian bay gần 24 tiếng đồng hồ. Rã rời. Bước ra khỏi máy bay, cảm nhận một không khí quen thuộc với cái nóng ẩm ướt buộc phải tuôn mồ hôi và những con người chung quanh luôn tạo cho ta cảm giác bất an...
Tâm đã khỏe nhưng suốt hai mấy ngày qua vẫn không dám lái xe máy ra đường. Trời Đà Nẵng vẫn hun nóng không gian giữa hè. Bước vô nhà đã 3:00 chiều tức 01 giờ khuya ở Cali. Đồng hồ sinh học réo, làm đầu mình ong ong, hai mắt ríu lại. Làm đủ việc linh tinh để chống lại cái buồn ngủ. Ráng đến 6:30 cũng không chịu nỗi. Thiếp đi một giấc ngon lành. Thức giấc 01:00 am VN. Lại loay hoay trăn trở trên giường. Lại nhớ những hình ảnh, câu chuyện của hơn 20 ngày phiêu du. San Jose. San Fran. Orange County. Virginia..., những khuôn mặt thân thương, những gặp gỡ nghĩa tình...
Nên loay hoay typing. Viết như một lời cảm tạ gởi cho những tình thân. Bên ấy chừ đã về chiều. Dũng, Tùng, Mai, Khôi đi làm sắp về. Duyên chắc đang mơ những con đường. Anh Lữ Quỳnh đi bộ quanh nhà với chị. Anh Đinh Cường đang chờ nghe tiếng còi tàu giục gọi. Anh Phạm Cao Hoàng đang sắp xếp lại trang thơ. Chiều bên ấy lạnh và buồn...
Các anh chị có nhớ một người đang bị lệch giờ, giữa khuya đang nhớ mọi người?
Nguyễn Quang Chơn