NGUYỄN LƯƠNG VỴ
Không
đề tháng tư
I.
Sông trôi như tiếng nói
Thời gian vang tiếng gọi
Giọng trầm sâu đất trời
Lời vút cao vòi või
Tháng Tư oan khuất ơi
Sử lịch đứng tròng hỏi
Huyết âm về đâu nơi
Sinh linh bay như bụi.
II.
Sinh linh hát như sương
Chèo bẻo hót tang thương
Bông dại khóc vườn cũ
Giun dế than đêm trường
Tháng Tư húp cháo lú
Sử lịch ngáp từ đường
Tê hết óc rồi hử
Ma ta ngồi róc xương.
III.
Róc xương nhìn thấu tủy
Tủy rưng rưng mút mùa
Quỷ đỏ ác kinh dị
Quỷ xanh tham lọc lừa
Người giết người không nghỉ
Thây phơi thây chưa bưa
Bao giờ bao giờ nhỉ
Ma ta quì chào thua!!!…
04.2015
Nguyệt thực tháng tư
Trăng
hồng tươi máu đêm qua
Lập
xuân nguyệt thực tê nhòa chân dung
Hồn
ma bóng quế bập bùng
Âm
phơi sắc gió nhạc bung nhịp đời
Bao
nhiêu thế kỷ trông vời
Bấy
nhiêu chớp mắt gọi mời sinh linh
Trăng
hồng tươi máu rung rinh
Rụng
rời nếp gấp lời kinh chiêu hồn
Thây
khô xác mục đầu non
Cuối
sông ác mộng vẫn còn lạnh vai
Đất
sâu buông tiếng thở dài
Trời
cao ngất giọng níu hoài phút giây
Trăng
hồng tươi máu còn đây
Cầm
dương bén gót chân mây tỏ ngời
Là
em đã khuất lâu rồi
Là
ta đã tận trong lời biệt tăm
Ly
hương sương đỏ đằm đằm
Ly
tan sọ trắng đăm đăm bây giờ
Trăng
hồng tươi máu câu thơ
Tặng
nhau dấu lặng sững sờ dấu than
Nhớ
nhau trăng cũng vừa tan
Hồng
kia rồi cũng sắp tàn vậy thôi
Trông
nhau khuya cũng vừa trôi
Ngồi
lau viễn mộng bồi hồi tháng Tư…
04.04.2015
Kèn ma tháng tư
Tặng nhà văn Cung Tích Biền
I.
Đống
xương đen pha xám
Giọt
sữa mẹ khô rồi
Âm
liếm hết xa xôi
Mùi
nhân gian tê lưỡi
Kèn
ma xám rã rượi
Ruột
gan bầm điêu linh
Âm
liếm hết u minh
Rùng
mình lời huyết dụ
Phải
đâu tan với tụ
Giọt
sữa mẹ thất thanh
Âm
liếm hết đời tanh
Huyệt
mù tê buốt óc
Phải
đâu cơn gió thốc
Giọt
sữa mẹ câm rồi
Người
giết người đấy thôi
Mắt
tre già trợn ngược
Phải
đâu âm máu ướt
Giọt
sữa mẹ cạn rồi
Oán
thù vẫn chưa nguôi
Tiếng
gào trong hộp sọ…
II.
Đống
xương đen ngún gió
Bầm
âm chiều đưa tang
Đất
cằn un khói nhang
Ngậm
ngùi đời rách ngực
Kèn
ma rêm lá mục
Gốc
rạ réo hương màu
Âm
liếm hết thương đau
Gò
tranh nằm nhớ núi
Phải
đâu xương hờn tủi
Giọt
sữa mẹ lưng tròng
Âm
liếm hết nhớ mong
Huyệt
mù neo bóng quạ
Phải
đâu âm máu đá
Giọt
sữa mẹ chìm sâu
Khăn
tang bay đi đâu
Rừng
lau im mộ gió
Phải
đâu âm máu đỏ
Giọt
sữa mẹ bầm đen
Màu
sử lịch khó quên
Tiếng
gào trong hộp sọ…
III.
Đống
xương đen loang lổ
Kèn
ma sa mưa giông
Âm
liếm xương đứng tròng
Nghe
trời tru thống thiết
Mà
đất nào đâu biết
Mà
đời nào đâu hay
Âm
liếm xương òa bay
Tanh
nồng lời oan nghiệt
Âm
bay âm bay miết
Chiều
nghiến răng trên cao
Mắt
núi đá nhương sao
Mắt
người chưa kịp khép
Kèn
ma trôi điệp điệp
Kèn
ma trôi trùng trùng
Âm
liếm xương tận cùng
Hiện
hình chiều bức tử
Đống
xương đen máu ứ
Giọt
sữa mẹ nghẹn ngào
Kèn
ma hay tiếng rao
Tiếng
gào trong hộp sọ…
04.2014
Ghi chú:
Nhà văn Cung Tích Biền,
tên thật Trần Ngọc Thao. Sinh ngày 08.02.1937. Quê quán: Thăng Bình, Quảng Nam.
Bút hiệu Cung Tích Biền xuất hiện lần đầu tiên tên tuần báo Nghệ Thuật (tháng 3-1966) tại Sàigòn, với truyện ngắn “Ngoại Ô Dĩ An và Linh Hồn Tôi.” Ông đã có rất nhiều tác phẩm giá trị đăng trên hầu hết các nhật báo, tuần báo, tập san văn học nghệ thuật trước 1975 tại Sài Gòn. Sau 1975, ông vẫn tiếp tục viết với bút lực rất sung mãn. Một số tác phẩm văn học đã được chuyển ngữ hoặc in ở nước ngoài như: Thằng Bắt Quỷ (NXB Tân Thư, Hoa Kỳ 1993,) En Traversant le fleuve (in chung, Edition Philippe Picquier, Paris, 1998.) Hiện nay, ông đang sống và viết tại Sài Gòn.
Bài thơ này được viết ra,
sau khi đọc tập truyện “Xứ Động Vật Màu Huyết Dụ” của nhà văn Cung Tích Biền.