Wednesday, April 22, 2015

1649. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN lời nằn nì của cây. và gió



Photo by PCH - Scibilia, April 22, 2015




tôi có thời đã ngồi trên lưng gió
vậy mà cây đời
không hây nổi
miền ám ảnh của gió
ai đó đã viết
tự thời khuất mặt (*)

người thi sĩ cơ hội rao bán hàng cây cho giấc mơ
giấc mơ không có thực
chỉ có bàn tay buổi chiều
đẫm lửa

những u nần thân gốc
những mẹ già cơ cực
đấtđất.  ôi đất         làm sao
biển mặn
nuốt trọn luống bùn thu phân
cây vẫn nứt mầm
mọc lên.  gió
gió có thực chan những chiếc bóng phơ phất
ngoài đường
trong hẻm tối
người thi sĩ ấy
nghe được tiếng gió ngoài liếp cửa (**)
mà không ngăn được
bước chân về
của mộng du

cây sẽ mọc
như mặt trời mọc
rưng rưng một triều hoa (***)
cây
hoa
gió.         và em
buổi về nhiệt luyến


hoàng xuân sơn
22 avril 2015

(*) Gió Tự Thời Khuất Mặt – Lê Minh Hà
(**) gió u hoài liếp cửa
       đêm đêm canh bước về
      Nguyễn Thị Khánh Minh
(***) mặt trời mọc mặt trời mọc
         rưng rưng mùa hoa gạo

        Quách Thoại