Thursday, January 15, 2015

1409. Thơ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH Tiếng thở dài







Nguyễn Thị Khánh Minh
Tiếng thở dài


Tặng Ngô Nguyên Phi


Biển gọi giang hồ từ giã núi
Nghiêng trời lận đận bước mưa pha
Nghe ai trở lại cùng đêm vắng
Bình vỡ trăng loang, nước mắt nhòa

Ngang trời một thuở đau lòng gió
Sương khói mù sa áo biếc tơi
Đèn sách bùi ngùi đêm thức giấc
Đời đi lần lữa gác trăng phơi

Thơ dang dở xé nhầu năm tháng
Chí mọn buồn nghe núi xẻ trời
Cơm áo vấn vương lòng giấy thẳm
Đường qua xứ mộng chìm tăm hơi

Dâu biển nằm mơ chuyện vĩnh hằng
Ai còn hệ lụy với mông lung
Đằm đằm vuốt mặt bên cay đắng
Soi đáy ly hỏi chuyện vô cùng

Hỏi với trăng xưa đầu núi cũ
Về đâu ước hẹn những ai ai
Đêm cong lưng mẹ tay còn níu
Muôn dặm đường quê tiếng thở dài


Nguyễn Thị Khánh Minh
1996

(Sáng 14 tháng 1, 2015, nhân lúc cà phê sáng ở Tài Bửu, nhà thơ Đặng Phú Phong cho tôi xem hình mới nhất của nhà thơ Mịch La Phong (Ngô Nguyên Phi), trông anh quá tiều tuỵ sau tai nạn, đầu bị khuyết hẳn một góc, tôi thấy thương quá, và nhớ một bài thơ xưa viết tặng anh, nay xin đăng lại , mong là anh đọc được, như một lời chúc lành, ntkm)