Monday, December 1, 2014

1275. ĐOÀN VĂN KHÁNH Truyện ngắn NỖI ÁM ẢNH ĐƠN THÂN



Phú Quốc – Nguồn: dulichphuquoc.com.vn




Tuổi già xộc tới mũi rồi. Tội gì ôm hoài gối chiếc. Ông ăn chả bà quất nem đi. Cho huề.” Bà chị gái lìa bỏ bản quán cầu Trường Tiền sáu vai mười hai nhịp theo chồng vào tận Sài Gòn làm ăn lâu ngày quên hết nền nếp yểu điệu thục nữ cố hữu,  nói rặt giọng miền Nam như hét toạc móng heo trong điện thoại. Còn Lam, người bạn dù mới quen biết những ngày tập yoga, trở nên thân thiết hơn lúc cả hai ngỡ ngàng biết nhau đồng cảnh ngộ bị chồng phụ rẫy, nhỏ nhẹ “Em thấy anh Văn được đấy chị ạ. Vợ mất mấy năm vẫn ở vậy. không điều tiếng chi. Yêu chiều chị hết biết còn gì. Tới luôn đi, bác tài…” Khi Loan ngần ngừ chưa biết “tới” kiểu nào thì Lam đưa bạn danh thiếp một resort ngoại ô “Chỗ này mới mở còn vắng. Khung cảnh tình lắm. Em đến rồi. Chị yên tâm. Nhớ đem theo CMND nhé”.  Loan đưa mắt nhìn lên tường. Tấm tranh sơn dầu Diên vẽ nàng khỏa thân khi vợ chồng còn mặn nồng hương lửa vẫn treo đó. Loan nhớ lại một thời xuân sắc. Tay làm không đủ cho hàm nhai khoai sắn, mà hạnh phúc quá đỗi. Bức tranh vẽ cả tháng chưa xong vì cứ ném cọ… mê mải vật nhau huỳnh huỵch. Ngỡ sẽ ăn đời ở kiếp thế mà khi nhà cao cửa rộng lại sinh tật hai lòng…