Ảnh internet - Nguồn: blog.tamtay.vn
Cửa hầu như lúc nào cũng khép. Khách đến tự mở bước vào và tự
kiếm chỗ ngồi. Chừng mươi
bộ bàn ghế, kích cỡ và chủng loại không giống nhau, tất cả đều được
xếp sát tường, nhường khoảng trống cho mấy chậu cây cảnh có vẻ ít được chăm sóc,
cũng giống như vườn hoa ở bên
ngoài. Giữa bàn và trên tường sẵn có mấy dĩa đèn cầy, khách ngồi
vào mới thắp. Ngay giữa
nhà có kê một chiếc bục nhỏ với dàn âm thanh và mấy cây đàn ghi-ta đặt hờ hững bên góc. Không có quầy bày biện ly tách hay trang trí hoa lá . Mọi thứ đều được mang ra mang vào gian nhà sau.
Khách vào tự kiếm chỗ ngồi vì hầu hết đều là khách quen, người đến lần đầu cũng do
khách cũ giới thiệu. Giới trẻ ít khi vào
đây bởi nếu không tự cảm thấy thì trước
khi về thế nào
cũng sẽ nghe chủ quán lạnh lùng
nói hình như chỗ này không hợp với các em. Cũng đừng đến đây nếu vừa bước ra từ một
tiệc rượu, mặt đỏ bừng và giọng đượm hơi men. Chỉ cần vui chuyện nói to một chút là được nhắc nhở ngay. Nhớ tắt điện thoại di động hoặc cần thiết thì bước ra bên ngoài,
vừa nói chuyện
vừa đọc lại mấy dòng ghi sẵn trên tấm bảng nhỏ treo trước cửa : Xin vui lòng nói chuyện nhỏ hơn tiếng nhạc và không sử dụng điện thoại trong phòng.
Ảnh internet - Nguồn: hathaykhongbanghayhat.org
Khách quen cả nên không ai sốt ruột nếu phải chờ
đợi được phục vụ. Chỉ mấy mẹ con
cô
chủ quán làm
đủ các việc, ngay cả khi khách đến đầy phòng.
Cũng ít người để ý đến chất lượng
thức uống, là cà phê và các
thứ giải khát. Về rượu chỉ có rhum ( thật ra là để hòa với nước chanh ) hoặc vang, sản phẩm của địa phương ( không làm bằng trái nho ) bỏ thêm một viên xí muội, gọi từng ly chứ không bán cả
chai. Dần dà rồi
ai cũng quen với cái không khí là lạ đó của quán. Cứ bình thản ngồi uống và nghe
nhạc. Cho đến khi ai đó đứng dậy
cầm lấy cây đàn, trở về chỗ ngồi và hát.
Tự nhiên mà hát. Nhạc máy được vặn nhỏ lại hoặc tắt hẳn.
Tưởng như chỉ hát cho chính mình.
Mà không, mọi người ở
các bàn khác đều nghe đấy
chứ. Nghe và tán
thưởng. Nghe và hưởng
ứng. Không đợi mời, ở một bàn
khác có người lại cất
tiếng. Và cứ
thế mà tiếp tục. Cũng có
người hát liên tiếp hai ba bài.
Cũng có người phụ họa theo một giọng hát nào đó ngồi ở góc khuất chỉ nghe tiếng mà không nhìn thấy mặt. Nào có can chi.
Đến một lúc nào
đó bỗng thấy cô chủ quán hình
như hơi vội vàng trong việc phục vụ, hình như không thiết tha trong việc đón khách
mới vào. Cô rảo quanh phòng, nhìn quanh một lượt và ghé
đến một bàn
nào đó, kéo ghế ngồi
xuống góp chuyện. Chỉ là cái cớ thôi, vì thường khi đã ngồi xuống là cô đã sẵn sàng
để hát.
Giọng soprano với âm vực khá rộng và cường
độ khá lớn đủ để mọi người
trong phòng ngưng hết
chuyện
trò to nhỏ. Di An, cô
chủ, thích bắt đầu bằng một câu hát ở giữa bài, thường là ở chỗ cao trào để tiện khoe giọng to và khỏe. Chẳng cần máy khuyếch âm, tiếng hát Di An vẫn
len được hàng
cây cảnh, lách giữa những lối đi,
lan qua từng ngọn nến, loang đến mỗi góc phòng, lấn vào mỗi tâm tư, lặng trong từng nỗi niềm để
lưu vào vùng kỷ niệm. Từ Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, đến Từ Công Phụng, Ngô Thụy Miên, Cung Tiến,
rồi Phạm Duy, Nguyễn
Hiền, Lê Uyên Phương…., trong khung trời lãng đãng của những tác giả như thế Di An thuộc
cả hàng trăm bài. Cô còn hát được nhạc Pháp, những bài quen thuộc của những năm 60, 70 thế
kỷ trước. Nhưng khách đừng mải nghe mà quên mất rằng đến đây không chỉ để thưởng thức,
nghĩa là đừng quên đáp lễ. Bàn này
bàn khác phải có người nào đó cất giọng. Cứ bắt đầu một câu, dù ngồi ở xa, Di An sẽ đệm đàn cho mà hát, nếu người hát không tự đánh đàn. Thông
lệ là thế, có người hưởng
ứng thì cô mới tiếp tục. Em đã hứa với các con em là mỗi
tối mẹ chỉ hát năm bài.
Nói thế thôi chứ khi có cảm hứng thì cô hát bao nhiêu bài
không ai đếm
được. Chủ và khách
cứ tiếp nhau theo cung cách đó. Không ai mời ai, không ai giới thiệu. Khách vào quán,
dù là lần đầu, hòa nhập rất nhanh vào
cái không khí tự nhiên
và ngẫu hứng đó. Phần
lớn là người đứng tuổi, đi
theo nhóm nhỏ, di chuyển
nhẹ nhàng, chuyện trò khẽ khàng. Tò mò và phấn
khích, tin cậy và bao dung, họ đến đây để nghe hát.
Nghe thoải mái vì không
bị ai nài
nỉ xin cho một
tràng pháo tay. Lặng lẽ
và lịch sự, nhiệt tình và hòa đồng, họ đến đây để hát. Hát tự nhiên mà không
cần phải xin gửi đến
quý
vị lời chào trân trọng nhất, không cần phải giới thiệu sau đây là bài hát được mang tên
….
Ở xứ Lạc Phố có một quán cà phê như
thế. Từ Giáo đường Hồng Kê,
đi dọc theo đại lộ Toàn
Phúc, rẽ trái theo đường Lý Hoàng
Phụng, đi tiếp vài trăm thước lại rẽ trái vào đường Quang Phục theo hướng vào
Biệt điện của Cựu Hoàng Nguyên
Phương XIII. Quán nằm trên
đồi cao ở gần Biệt điện, khuất sau mấy hàng
thông, đi dưới đường không nhìn
thấy nếu không để ý đến mấy dây đèn điện mắc trên những cây thông và tấm
bảng hiệu nhỏ xíu : Cà phê “Cõi
Tạm Chơi”.
Có lẽ chủ quán chọn cái tên này
vì hình như cô mở quán không chỉ để kinh doanh.
Mà để chiêm nghiệm một điều gì đó. Cho riêng mình.
Và cho những ai đồng cảm.
Ảnh internet - Nguồn: thanhnien.com.
CÕI TẠM CHƠI
Cứ
tưởng trần gian chỉ là cõi tạm
Nên đem tung hê hết
cả tháng ngày
Cứ
tưởng phù du hóa ra miên viễn
Lỡ
đến rồi thôi cứ ở
lại đây.
Cõi trần là cõi
tạm chơi
Vui
chân dừng bước để rồi lại đi
Ngờ
đâu cuộc sống bộn bề
Ham công tiếc việc ngày về lại quên.
Trần
gian tưởng đâu cõi
tạm
Ghé
chân dăm bữa rồi đi
Ngờ
đâu bộn bề công việc
Loay hoay quên
cả ngày về.
Trần
gian cõi tạm ?
Just
stop and go ?
Nào đâu phải vậy
Stay
up to now.
QUÁN NHẠC
TRÊN ĐỒI
Bỗng dưng
lạc chốn mê cung
Tơ chiều lãng
đãng tơ lòng vấn vương
Tơ trời sợi nhớ sợi thương
Níu chân lãng
tử, ngăn đường khách mơ.
Bỗng dưng
lạc chốn cung tơ
Chiều không tắt nắng, đêm mờ hơi sương
Tiếng ai hát
khúc nhạc buồn
Êm như thác đổ, nhẹ dường cuồng phong.
Bỗng dưng
lạc cõi hư không
Lung linh ánh nến, mịt mùng phù vân
Tiếng đàn ai bỗng
bâng khuâng
Cho ngơ ngẩn nhạc, cho dùng dằng thơ.
Bỗng dưng
chiều lạc cung tơ
Thông xanh lạc
gió, đôi bờ lạc sông,
Giọng oanh hòa
tiếng tơ đồng
Mấy ai tri kỷ mà không chung tình?
Bỗng dưng
lạc chốn lặng thinh
Cà phê tí tách nhẹ tênh
giọt buồn
Ghé chân quán
nhạc mỗi lần
Bước ra sao cứ tần ngần ngoái lui.
Thân Trọng
Sơn