Wednesday, October 15, 2014

1124. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ Không đề VIII



Ảnh PCH – Scibilia,  2014




Hòa âm với Joseph Huỳnh Văn và Nguyễn Tôn Nhan

I.
Câu thơ bay đi xa
Chẳng còn ai nhớ nữa
Chiều vàng vừa khép cửa
Đêm thu khoác vai ta
Chiếc lá khô nhớ nhà
Cây im không dám nhắc
Đất lạ trầm âm nhạc
Trời quen bóng phố gầy
Hỏi thăm nhau bóng lay
Tìm tay nhau bóng vỡ
Câu thơ bay không nỡ
Để lại một dấu than
Đêm thu lạnh hồn đàn
Thì đừng than chi nữa
Cầm dương xanh gót ngựa
Thi sĩ đã về xanh
Ta dạo hồn loanh quanh
Thôi cũng đành gọi khẽ
Chiếc lá thu cựa nhẹ
Giọt lệ đã khô rồi!...

II.
Câu thơ bay đâu nơi
Đời mù sương ai biết
Cắn môi hồng ly biệt
Chớp mắt xanh biệt ly
Ngữ ngôn xanh diệu kỳ
Vì biển trời ngất máu
Máu bông hường lạc dấu
Hồn cầm dương quá xanh
Thắt cổ đêm quá thanh
Ngợp hồn ta chết đuối
Câu thơ bay không tuổi
Đêm thu chìm không màu
Ta chẳng biết về đâu
Nên cúi đầu đi mãi
Thân già không nghi ngại
Chỉ nghi ngại đêm quên
Chiếc bóng lửng bên thềm
Nếu quên thì quá tội
Chiếc lá thu gió thổi
Cầm dương xanh tan theo…

III.
Câu thơ bay trong veo
Chuông đồi Cù treo ngược
Thánh ca sương thấm ướt
Thi sĩ hú vang lừng
Đêm trầm mình tượng trưng
Nghe hết tình cây cỏ
Trăng xanh xanh lấp ló
Em đỏ đỏ mộng đầu
Dìu nhau trong thẳm sâu
Liếm hương màu tịch mịch
Câu thơ bay đất trích
Gió rít lạnh đôi bờ
Ôi kiếp người bơ vơ
Khoác vai đêm gọi mãi
Không gian phơi trắng mái
Thời gian rụng tím đàn
Thánh ca rồi cũng tan
Cầm dương rồi cũng tạnh
Lạnh lạnh lạnh lạnh lạnh
Thi sĩ đã về xanh…

Nguyễn Lương Vỵ
10.2014