Nguyễn Minh Nữu
Hà Nội Thứ Tư
Truyện ngắn
Nguyễn Minh Nữu
Ảnh PCH- June 2014
Cao là bạn với
tôi từ thời trung học, Cao học không giỏi nhưng là người thông minh. Cao sống
chí tình với mọi người, nhưng đó không phải là điểm làm cho ông ta thành công
trong cuộc sống có quá nhiều biến động như thời chúng tôi lớn lên. Chính vì quá
nặng tình nên thường nhẹ lý, và thường khi giữa đám đông, Cao là kẻ nhiều thiệt
thòi. Thiệt thòi lớn nhất chính là khi mọi người đổ xô ra Vũng Tàu để tìm cách
chạy theo những con tàu vượt biển, hoặc chen chân trước Tòa Đại Sứ Mỹ, Phi trường
Tân Sơn Nhất, hay bến tàu Saigon để mưu tìm một phương tiện thoát thân, Cao lại
một mình ngược chiều chạy về Đà Lạt tìm gặp người thân. Hậu quả đó, Cao đã chịu
đựng thêm 19 năm sống tại Việt Nam.
Cao vừa định cư
tại Hoa Kỳ, chúng tôi nối được với nhau một tình bạn. Tình bạn giữa hai người
quá lứa như một tách cà phê để nguội, nhìn thì chán mắt, nhưng có chịu khó nếm
vào mới thấy nó đậm đà và nồng ấm hơn biết bao nhiêu.
Cao kể với tôi
nghe câu chuyện đi Hà Nội trước khi xuất cảnh của Cao khi Cao nhận được một lá
thư từ trong nước gửi tới. Chúng tôi ngồi với nhau ở sân vườn sau, dưới bóng
mát của tàn cây cổ thụ rừng già, rừng tiếp nối vườn nhà. Tôi sinh trưởng ở miền
Nam, niềm vui từ thủa thanh niên là cà phê, là thuốc lá, là bia rượu và là hào
sảng ngân dài một câu vọng cổ. Nay cà phê thì làm tim đập mạnh, thuốc lá làm
hôi nhà, uống rượu vào không được lái xe mà ngay cả mượn đời câu vọng cổ cũng
không làm hài lòng mấy đứa con lai. Gặp lại Cao như gặp lại được một thời thanh
niên cũ. Cái thời mà Đoàn văn Khánh mô tả là:
“Người ta biết
cũng đâm liều.