Friday, June 27, 2014

832. Thơ CAO QUẢNG VĂN 1.Thơ viết trong chiều 2.Bước mùa tôi 3.Chiều Đăk Mar 4.Những con đường không có lề








THƠ VIẾT TRONG CHIỀU


Tặng Dương Đình Hùng


Ngày muộn rồi, chim bay mau
Mơ hồ tay vẫy về đâu
Những phút giây nào quá khứ
Mây giăng chênh nửa mái sầu

Xào xạc lá đùa trên lối
Võ vàng chút nắng chiều hôm
Hanh hao mỗi dòng ký ức
Heo may lành lạnh nỗi niềm

Cúc có vàng thêm mùa nhớ
Run run đèn vàng phố đêm
Sương khói mỏi mòn năm cũ
Người về trên bước lãng quên

Dòng xanh lững trôi về biển
Lặng lờ năm tháng về đâu?
Hỡi em mắt huyền da diết
Đến nay còn có xanh màu?




BƯỚC MÙA TÔI


Nhịp đập của đời dội vào
thơ dội vào tim vào mắt
từng nhịp từng nhịp dội ngân
vang vang trong tôi tiềm thức

có gì đâu những giọt nắng
vàng nhảy nhót tung tăng cùng
lá cùng hoa cùng góc vườn
thong dong bước chân chim

sẻ chim sẻ ngước quanh nhìn
những đốm nắng vàng hoe ngẩn
ngơ ngác ngơ nghe nhịp đời
vang vang dội vào góc tim

ủ gió vàng hoe vàng hoa
mới nở tôi nghe nhịp rung
hối hả từng nhịp từng nhịp
dội vang tôi ơi tôi ơi

mùa đông qua rồi mùa xuân
đang đến lặng thầm từng bước
từng bước chân chim chân chim

dội khẽ vách đời hoe nắng…

1.4.2014, phú nhuận – sài gòn.




CHIỀU ĐĂK MAR


Lững thững mây về núi
Thoảng rơi chiều Đăk Mar
Người kiễng chân trước ngõ
Mắt lệ mờ phương xa…

Đăk Hà, Kon Tum, 07.6.2013




NHỮNG CON ĐƯỜNG KHÔNG CÓ LỀ


Tặng tôi và nhà tôi, nguyễn thị thu.


Những con đường không
có lề. tôi đi
đi từng bước rỗng
rang. quên hết trời hết
đất. đi không cần biết
về đâu!

ban ngày nắng chang ban
đêm sương gội. con đường không
sao có được cái lề?
để làm gì? để làm mốc giới chia
bây giờ cùng quá khứ tương lai. một
tương lai không cần kết

nối. tôi chưa đi mà đã
đến rồi! ban ngày nắng chang
ban đêm sương dội. đường đêm
sao ân cần đưa lối. cứ đi đi sẽ đến

một ngày! tôi vẫn đi  những bước như
thuở ấu thơ chạy nhảy trên
đồng. mắt láo liên chuồn chuồn
châu chấu. chạy mỏi rồi ngồi
bó gối nhìn quanh. nghe vẳng bên tai
câu đồng dao câu hò câu lý. bên vành nôi
mẹ hát bao lần!

con đường đi đi rồi sẽ đến dù
con đường lề có hay không
tôi dặn dò tôi coi chừng
trái phải đã có từ muôn vạn kiếp xa xăm và

cứ thế tôi bước đi bước tiếp
những con đường
in dấu tiền nhân và trước mắt
chân trời rộng thoáng tôi đã bay lên
bằng cánh
cả trăm lần… chiều đã xuống
dần. trăng sao lên tới.
tôi trở về nhà bằng cả cánh và chân…

những con đường không có lề
ra ruộng. tôi ngoảnh nhìn mình
trẻ lại cả nghìn năm!

những sớm  mai xanh những chiều thơ tung lưới
tôi gặt tin vui từ bụi cát
trong ngần? những con đường không lề
tôi đi tới. mừng có ngày
kết tụ bốn ngàn năm…

(bài thơ viết giữa sài gòn, không ghi năm tháng…)



CAO QUẢNG VĂN