QUÊ NHÀ
Đất cũ ta lại về
Đứng đo nơi chẳng động
Sao còn xót lệ khuya
Nhớ nhau một trời trống.
TRẦN GIAN ĐANG THỞ
Thời gian tràn mãi mãi
Trước sau chưa một giây
Không thấy và không đấy
Trần gian đang thở say.
CUỘC CHƠI
Im lặng lòng trăng khơi
Sáng tươi trí mặt trời
Chưa bao giờ ngừng tới
Sao nguồi bỏ cuộc chơi?
SỐNG LÒNG
Hồ xanh về một tối
Người hái đá sương sao
Sóng vòng tay bối rối
Tình động thấu chiêm bao
TÌNH MÃI MỚI
Sớm nay hoa vẫn nở
Trên đường hương lãng du
Em ơi, tình bỡ ngỡ
Chưa từng xuân với thu
NÚI MÙA XUÂN
Đỉnh non xuân thấm lạnh
Lưng chừng sông khói sương
Lòng hư không trống lặng
Đậm nhạt quán triều dương
CHỢT CẢM
Bao nổi nhọc nhằn lắng chút thơ
Thểm rêu, sương đọng ánh trăng mơ
Tình em thầm lặng xanh màu lá
Soi biếc đời nhau thoáng sững sờ
Đặng Tấn Tới
6 8 9