Wednesday, March 5, 2014

619. Thơ TRẦN VẠN GIÃ Xuống núi




Ảnh minh họa – Nguồn: internet



Tạm biệt sông Chò.Xuống núi
Mang theo dòng nước trắng màu
Trăng non trải qua núi vắng
Càng thương một thuở chờ nhau

Nhớ khói hoàng hôn nhả ngọn
Người đi khuất bóng trong sương
Nhớ nhau dặm trường ngoảnh lại
Mai sau về lại thượng nguồn

Tóc trắng bông lau đầu suối
Ở đây lẩn quẩn phố phường
Tôi ơi cuối đời tội nghiệp
Ngậm ngùi thấy nhớ và thương

Gọi dùm âm thanh vách đá
Núi bao nhiêu tuổi núi già
Gọi dùm Hòn Mưa nắng xuống
Rằng tôi sẽ trở về nhà.


TRẦN VẠN GIÃ



6 1 9