Monday, January 6, 2014

489. Thơ NGUYỄN THUYÊN Vết thương




Thông Đà Lạt (Ảnh: Internet)



Người cũng biết sau mây là biển biếc
Sóng đuổi rong thương tiếc để còn sau
Mai rồi đây xa mãi chẳng vì nhau
Thì vẫn phả đợt triều ru làm cớ

Người vẫn bảo sự đời sao mắc mớ
Không thương yêu nhung nhớ chạnh lòng chi
Vì nhiều khi giận mình thôi cũng dại
Thổ lộ rồi không rút lại được đâu

Người chỉ nghiêng vài lọn tóc hoang màu
Cũng đủ ướp men sầu hoen vầng trán
Người vừa che tà áo vàng thấp thóang
Mà nhạt nhòa cơn mộng mị Bích Câu

Người dửng dưng tôi nguyện ước dài lâu
Chân bước rạn rẻo ngực tình nung vỡ
Người hồn nhiên như đài hoa rướn nở
Tung cánh sương phô trong sáng ngây thơ

Thôi để người với ngôi nhà nghiêng mái
Triền dốc xinh, rực rỡ mimosa
Thôi để tôi mê trần thế bôn ba
Người lẩn vào vết thương lòng êm ái

 NGUYỄN THUYÊN
(vài ngày cuối ở Anaheim, Jan.5, 2014)


THE WHITE DRESS
Tranh sơn dầu Nguyễn Thuyên - 2013


4 8 9