Mới đầu nó chỉ
giữ giọng cười khùng khục trong cổ họng nhưng kềm không nổi nó úp mặt trong
lòng hai bàn tay, cúi xuống trên đầu gối, hai vai rung lên từng chặp rồi đứng
phắt dậy cười ha hả. Thằng Phát ngồi bên cạnh thúc cùi chỏ vào nó, “Bộ mày điên
hả? Người ta đang làm lễ nghiêm trang có gì đâu mà mày cười dữ dậy?”. Chính cái
câu hỏi của thằng Phát lại càng làm cho nó nín cười không được. Chạy ra khỏi
chánh điện nó cười nghiêng, cười ngã. Hằng mấy trăm con mắt cùng một lúc đổ dồn
về nó. Người nào cũng nói, “Đồ điên!”
4 7 7