nhân đôi
ngậm ngùi đưa tiễn
Cao Sơn Nguyễn Văn Tấn
rồi cao sơn
với cao sơn
ở làn da thịt
đâm gờn gợn
tan
hai con mắt
nhíu hoang đàng
nhìn chương phổ lục
còn mang dấu cười
mượn hình
phía lũ
cơ ngơi
mấy phiên hàm dưỡng
tần phơi
tấn
chiều
còn. vẫn còn đấy
nguyên tiêu
lắng nghe sáo giục
ngân thiều bội phương
mars – decembre 2013
vội chi
mùa thu.
ở núi
cuộn lại. im
thư không. đêm
mắt đèn chong với ngực. thềm xanh xao
ngoài kia đạp lá xạc xào
bước chân hoang tưởng
rơi vào mộng du
mảng tình co. cụm
mùa thu
đầu phong lá đỏ
cuối mù
sương xanh
lâu. rồi cũng hết
trường thành
núi không giam giữ cây cành uyên sơ
mắt thuyền nhân
buổi hẹn chờ
sâu. sâu
lắng thấu lòng
hơ hãi
tình
về được không vóc ngày. xinh
như thơ bé. vợi
ảnh hình
lung lao
trờ trật năm quên bén
địch đào
cái mộng cái mộng xôn xao
lũng đồi
chiều vàng phơi sạm.
đôi nơi
nghe thêm bước tẻ xuống đời
du di
ừ. thì đi
đâu. rồi đi
quanh đi
quẩn lại
vội chi mà buồn
tháng
mười một không bốn
sự im lặng của chao lượn
cậu
bé lên đồi phóng
một
cái máy lượn và
tin
rằng thế giới sẽ
đổi
thay
cậu
bé ơi thế giới
này
đã có hàng triệu
triệu
lần thay đổi nhưng
từ
cái tốt ban đầu
dần
dà trở nên tồi
tệ. hiểm và ác
nhưng
đừng quá thất vọng
hôm
qua tôi đi dự
hội
của những người cao
niên
cao ngần ấy thức
ở
đó người ta vẫn
lắng
nghe nhau chứng thực
lòng
tử tế bằng lời
chào
hỏi. nụ cười và
những
sẻ san đồng bộ
không
có ai được coi
trọng
hơn ai trong cái
vỗ
về của những tháng
ngày
còn lại
cậu
bé cứ tiếp tục
lên
đồi phóng lượn biết
đâu
thế giới mai này
trở
lại chốn dìu êm
12.12.13
Hoàng Xuân Sơn
4 7 4