TRƯƠNG
VĂN DÂN
M
ộ t n g à y c ủ a C h ú a
Mười phút sau, cô gái bước ra khỏi ngôi biệt thự. Cô thất thểu ôm gói đồ đi
trên đường phố.
Lúc này là mùa Giáng Sinh. Những ánh đèn màu rực rỡ giăng khắp nẻo đường,
nhưng chúng không làm cô gái vui như mọi lần. Cô chỉ thấy buồn. Và cô độc.
Khi đi gần đến bến xe để mua vé về
quê, cô gặp một bé trai chừng mười tuổi đang lượm khúc bánh mì của ai bỏ dở
trên lề đường, ăn ngấu nghiến. Cô đứng lặng nhìn em ăn hết. Nuốt xong mẩu bánh
cuối cùng, cô còn thấy thằng bé mút mút mấy ngón tay còn dính mỡ, rồi liếm mép:
“ Chị ơi em đói quá!”
Cô gái bỗng quỵ
xuống, ôm chầm lấy em bé .
4 6 9