cuốn sách nóng cứng dằn
lên lồng ngực
thở nuối cò kè chiêm
bái
những bài thơ ngày cũ
kim đâm buốt tim
hồn nhức nhối đã có
thời rất thực
à có thời ngây dại như
ta
làm thơ sút móng giữa
gọng kềm
những bài thơ sút móng
đi qua như chiến tranh
để lại hòa bình một vệt
mơ hờn dỗi
người con gái trong
khung bước ra đi lấy chồng
bỏ lại màu ten đồng
quạnh quẽ
khuya. nhúng ta vào xốc nổi rượu bày
tưởng niệm chiêu hồn
cuộc biến
những người anh người
em chơi trò kéo quân
chiếc lồng đèn trăng
thu bay lên ngọn cù
quân tướng tàn rồi
tro bụi hẩm
thời gian. cuốn sách.
những nấm mồ khô
di tản bay đi cùng di
sản
những tờ hoen thư búi
đầu kêu rêu
vang vang từng lưỡi lê
đâm buốt cá nhân
vậy mà hốt liệt chôn
vào tập thể
hát qua biển dại xác
táng luân trầm
thế hệ nào rồi cũng
trắc độ âm
em bây giờ còn thơ ngây
eo bọng?
súng ống muôn đời vẫn
riết róng phà hơi
HoàngXuânSơn
rạng ngày mười chín
tháng chín mười ba
(*) ấn phẩm của Thư Ấn
Quán
3 6 5